Sự Tương Tác Giữa Hợp Tác Xã Nông Thôn Và Phát Triển Du Lịch Nông Thôn‌


2.1.2. Phát triển du lịch nông thôn

2.1.2.1. Một số khái niệm cơ bản

a) Phát triển du lịch

Trong thập kỷ qua, đã có một số mô hình lý thuyết về phát triển du lịch quan trọng được đưa ra trong các tài liệu khoa học (Butler, 1980; Butler, Miossec, 1993; Harris, 2000; Kotler, 1991, 1999; Lopa, Marecki, 1999; Stabler, 1997; Gartner, 1996; McKercher, 1993). Các lý thuyết và mô hình phát triển du lịch chính dựa trên cách tiếp cận tiến hóa về phát triển du lịch và các nhân tố định hình nó; Theo các lý thuyết tiến hóa của phát triển du lịch, có thể được xem là một quá trình. Vì vậy, phát triển du lịch cần được xác định là một quá trình biến đổi tự nhiên. Hiểu đúng quá trình này cho phép xác định các yếu tố chính có tác động đến những thay đổi trong du lịch và lựa chọn các phương pháp thích hợp để xác định và đánh giá chúng.

Turner (1993, 1999) đã xác định ba giai đoạn phát triển trong khu vực: 1) tìm kiếm khu vực thích hợp cho phát triển du lịch; 2) sự phát triển nhanh chóng của du lịch trong khu vực này, 3) sự phát triển của du lịch trong khu vực. Mô hình này có thể được áp dụng cho một khu vực hoàn toàn mới để phát triển cơ sở hạ tầng du lịch. Hạn chế của mô hình này là nó chỉ tập trung vào những thay đổi vật lý trong lãnh thổ và ở đó động cơ của khách du lịch và cộng đồng địa phương vẫn chưa được đánh giá.

Lopa, Marecki (1999) đưa ra chu kỳ phát triển du lịch mô tả tác động của số lượng khách du lịch đến đối với kết quả: 1) thời kỳ mà số lượng khách du lịch không ngừng tăng lên; 2) khoảng thời gian mà số lượng khách du lịch đạt mức tối đa; 3) thời kỳ mà lượng khách du lịch ổn định hoặc ngừng tăng trưởng; 4) khoảng thời gian số lượng khách truy cập ngày càng giảm. Trong mô hình này khi phân tích có thể phân biệt các nhóm khách du lịch: khách du lịch cá nhân bị mê hoặc, khách du lịch có thu nhập cao và có nhu cầu, và nhóm khách du lịch đại chúng.

Lý thuyết chu kỳ nổi tiếng nhất và được chấp nhận rộng rãi về sự phát triển du lịch được xây dựng bởi R.Butler (Butler, 1980; Butler, Miossec, 1993). Mô hình tuần hoàn R.Butler bao gồm 7 giai đoạn: 1) Thăm dò: địa phương được khám phá bởi những người đánh giá cao vẻ đẹp và văn hóa của nó, 2) Sự hòa nhập: Có xu hướng xuất hiện dòng khách du lịch nhỏ, nhưng tăng đều đặn. Khách du lịch


khuyến khích các doanh nghiệp địa phương bắt đầu cung cấp các dịch vụ du lịch và bán hàng hóa cho khách du lịch, 3) Sự phóng to: thời kỳ tăng trưởng động. Lưu lượng khách du lịch ngày càng tăng nhanh. Thu hút đầu tư bổ sung làm giảm các dịch vụ “bản chất địa phương” của doanh nghiệp, 4) Đợt cấp: lượng khách du lịch vẫn không ngừng tăng lên. Các công cụ tiếp thị được sử dụng kéo dài mùa du lịch nhằm thu hút nhiều khách du lịch hơn, 5) Gia hạn: Trong giai đoạn này của mô hình chu kỳ, lượng khách đang tăng đều nhưng có thể nhanh chóng tăng hoặc giảm. Ở giai đoạn này, một cơ hội để tham gia hoặc chuyển sang chu kỳ tiếp theo đang xuất hiện, 6) Sự trì trệ: Lượng khách du lịch đến đang ổn định. Điều này dẫn đến các vấn đề kinh tế, xã hội, chính trị và môi trường. Sự phát triển của ngành du lịch ảnh hưởng đáng kể đến các đặc điểm chất lượng của khu vực, vốn được coi là yếu tố chính thu hút và độc quyền trong chu kỳ du lịch. Giai đoạn này có thể kéo dài trong một thời gian ngắn hoặc rất dài, 7) Sự suy thoái: nếu địa điểm không đáp ứng được các vấn đề xã hội, kinh tế, chính trị hoặc môi trường, thì số lượng khách du lịch bắt đầu giảm mạnh, vì họ thích các địa điểm hấp dẫn hơn. Điều quan trọng cần đề cập là chu kỳ có thể bắt đầu lại ở giai đoạn tái sinh nếu có những thay đổi đáng kể trong cơ sở tài nguyên. Ngoài ra, có thể có cơ hội để tạo ra các điểm tham quan nhân tạo mới, hoặc các nguồn tài nguyên thiên nhiên ban đầu có thể được phục hồi về trạng thái trước đây của chúng.

Có thể bạn quan tâm!

Xem toàn bộ 255 trang tài liệu này.

Mô hình Butler cho thấy rằng phải tính đến nhiều yếu tố ảnh hưởng đến sự phát triển du lịch. Ông giả định rằng trong mô hình phát triển du lịch của mình, sự trì trệ và suy giảm được xác định bởi sự phát triển không đồng đều các yếu tố xã hội, kinh tế, chính trị hoặc môi trường không được tính đến khi phát triển du lịch.

Miossec trình bày mô hình cải tiến của Butler (Butler, Miossec, 1993). Mô hình phát triển du lịch này phân biệt bốn yếu tố hoặc động lực quan trọng của phát triển du lịch: nghỉ dưỡng, giao thông, hành vi và thái độ của khách du lịch cũng như các khu vực hấp dẫn đối với du lịch (Butler, Miossec, 1993). Cả bốn yếu tố này đều tự phát triển và do đó cung cấp kết quả chung cho phát triển du lịch. Trong mô hình này, việc phát triển du lịch diễn ra theo 5 giai đoạn (0, 1, 2, 3 và 4). Ưu điểm của mô hình này là sự phát triển du lịch được bộc lộ cụ thể không chỉ bởi những thay đổi vật lý ở nơi lưu trú mà còn dựa trên những cơ sở tâm lý liên quan đến hành vi

Phát triển du lịch nông thôn vùng đồng bằng sông Hồng - 8


của khách du lịch.

Hiện nay, một trong những vấn đề quan trọng nhất của phát triển du lịch là làm thế nào để loại bỏ hoặc giảm bớt những thay đổi tiêu cực về môi trường tại các khu du lịch. Nhiều tác giả không coi du lịch là một hệ thống độc lập, mà là một tiểu hệ thống kinh tế xã hội, đồng thời được tích hợp vào xã hội và các hệ thống kinh tế. Du lịch gắn liền với môi trường tự nhiên xung quanh.

Khía cạnh kinh tế của du lịch (nền kinh tế thị trường được coi là quan trọng nhất) kết hợp cung cầu của thị trường du lịch, tiếp thị và quản lý du lịch và nhấn mạnh vai trò của du lịch trong nền kinh tế quốc dân (Lewis, 1998).

Các khía cạnh xã hội của du lịch gắn liền với các quy định mà du lịch cần thiết phải được thiết kế dựa trên nhu cầu của các nhóm xã hội khác nhau và tương tác của họ với xã hội và các quá trình kinh tế (Inskeep, 1994). Về vấn đề này, người ta có thể phân biệt các lĩnh vực quan trọng như: nhu cầu của khách du lịch, động cơ, khuôn mẫu hành vi và tác động của du lịch đối với sự phát triển của cơ cấu nhu cầu du lịch và cộng đồng chủ nhà, tức là người dân địa phương, nhu cầu của họ, tác động của phát triển du lịch đối với tiêu chuẩn và giá trị sống, đời sống xã hội và văn hóa của họ.

Theo quan điểm của lý thuyết hệ thống cổ điển, du lịch được đặc trưng bởi một cấu trúc phân cấp nhiều cấp độ (Lewis, 1998; Butler, 1980; MacDonald, Jolliffe, 2003). Các mô hình phát triển du lịch khác nhau có một số khác biệt nhỏ, nhưng theo cách này hay cách khác ở đây có thể phân biệt các thành phần sau của hệ thống du lịch: môi trường và tài nguyên. Tất cả các yếu tố của hệ thống du lịch được đặc trưng bởi tính năng động; do đó, điều đặc biệt quan trọng đối với việc quản lý hệ thống là đảm bảo sự phối hợp thích hợp giữa các yếu tố này và đảm bảo tính tương thích khi ra quyết định. Một mô hình động của hệ thống đang nhanh chóng thay đổi và già đi. Cho đến nay, khó có thể nói quá trình phát triển du lịch đã bị ảnh hưởng như thế nào bởi cuộc khủng hoảng kinh tế, nhưng có thể chắc chắn về những tác động tiêu cực của nó và dự đoán rằng phát triển du lịch cần được lồng ghép trong những tác động tiêu cực của các yếu tố liên quan đến khủng hoảng. Tuy nhiên, lĩnh vực du lịch luôn bị hạn chế ở một số khía cạnh; Do đó, có thể phân biệt các yếu tố quan trọng tác động đến phát triển du lịch sau đây:


1) Nhu cầu: mỗi công ty cung cấp hàng hóa và dịch vụ của họ cho khách du lịch có một hoạt động sản xuất hạn chế gắn với khả năng tài chính của khách du lịch;

2) Nguồn cung sản phẩm du lịch chủ yếu được xác định bởi nguồn lực tự nhiên, con người, các nguồn lực khác và số lượng cơ sở hạ tầng cố định;

3) Môi trường xung quanh: một số tuyến đường đặc biệt nhạy cảm với các vi phạm về môi trường;

4) Thời gian rảnh rỗi và nguồn lực hạn chế của khách du lịch;

5) Các yếu tố pháp lý-thể chế, chẳng hạn như bảo tồn thiên nhiên và các luật khác;

6) Nỗi sợ thất bại khi giới thiệu các dịch vụ hoặc sản phẩm mới cho khách du lịch và những người khác các yếu tố (MacDonald, Jolliffe, 2003).

Hệ thống du lịch là một khuôn khổ tương tác chặt chẽ giữa các nhà cung cấp dịch vụ và người tiêu dùng. Những tương tác này và hiệu quả hoạt động của hệ thống du lịch có thể được đánh giá chủ yếu bởi sự hài lòng hoặc không hài lòng của khách du lịch đối với các dịch vụ được cung cấp và phát triển du lịch về kinh tế, văn hóa xã hội và môi trường vật chất của điểm đến (Lewis, 1998).

b) Phát triển du lịch nông thôn

Trong những thập kỷ gần đây, các tác giả đã sử dụng nhiều khái niệm để định nghĩa thuật ngữ “phát triển” từ các quan điểm khác nhau (Becattini, G.; Costa- Campí, M.T.; Trullen, 2002.). Do các khía cạnh chính là kinh tế, lãnh thổ, dân số và các mối quan hệ xã hội, kinh tế không phải là yếu tố duy nhất (Meier, G.M.; Baldwin, 1972.). Nó cũng bao hàm một thành phần lịch sử quan trọng, bao gồm các giá trị văn hóa chung trong một cộng đồng hoặc một xã hội và ý tưởng về tương lai như một mục tiêu để một nhóm người đạt được (Dubois, A. Un Concepto de Desarrollo Para el Siglo XXI, 2017).). Trong các xã hội phương Tây, sự phát triển có mối liên hệ nội tại với quá trình cách mạng công nghiệp (Brunet, I.; Böcker Zavaro, 2007).

Tính bền vững phải được hỗ trợ bởi sự phát triển và nơi bắt đầu chính là ở không gian địa phương. Không gian này chỉ là nơi giải quyết các vấn đề ở quy mô nhỏ liên quan đến khả năng giải quyết chúng một cách hiệu quả trên quy mô toàn cầu. Phát triển địa phương / nông thôn được coi là một trong những chiến lược chính để tăng trưởng kinh tế xã hội nội sinh, đặc biệt là ở châu Âu (Garofoli, G,


2009). Nó tập trung vào việc cải thiện tốt hơn các điều kiện kinh tế xã hội của người dân trong khu vực và mang lại cho họ chất lượng cuộc sống tốt nhất (Sachs, I. Ecodesarrollo. Concepto, Aplicación, Implicaciones, 1980) để cải thiện các kỹ năng cá nhân và xã hội (Haque, M.S, 1999). Sen (1998) đã cho thấy sự phát triển và lãnh thổ địa phương đi đôi với nhau như thế nào. Một số nghiên cứu thiết lập một thỏa thuận chung về các yếu tố chính mà phát triển địa phương phải bao gồm, chẳng hạn như tài chính, công nghệ, nâng cao năng lực, thương mại, tính nhất quán của chính sách, quan hệ đối tác và cuối cùng là dữ liệu, giám sát và trách nhiệm giải trình (Haque, M.S, 2016).

Theo các lý thuyết về phát triển du lịch có thể cho phép phát hiện và nhóm các nhân tố ảnh hưởng đến PTDLNT thành các nhân tố cung và cầu sau đây; tuy nhiên, các yếu tố này chịu ảnh hưởng của các vấn đề sau: nguồn lực địa phương sẵn có (khu vực hấp dẫn, khu du lịch và tài nguyên thiên nhiên, nguồn nhân lực, cơ sở hạ tầng, v.v.), môi trường kinh tế vĩ mô, xu hướng phát triển kinh tế và du lịch chủ yếu, cạnh tranh trên thị trường du lịch và giữa các vùng, sự hỗ trợ của cộng đồng địa phương. Động cơ của khách du lịch cũng đóng một vai trò quan trọng; do đó, phân khúc thị trường và các lý thuyết tiếp thị được xác định rõ ràng có thể làm tăng nhu cầu của DLNT. Cần xem xét cách tiếp cận theo hướng tiến hóa của PTDLNT và xác định các giai đoạn PTDLNT trên lãnh thổ. Mô hình PTDLNT dựa trên các động lực chính: cung, cầu và động cơ cần được xác định để xây dựng các chính sách PTDLNT phù hợp, tránh khai thác tài nguyên và các tác động tiêu cực về xã hội và môi trường khác liên quan đến tội phạm, tiếng ồn, ô nhiễm, v.v.

Đối với việc PTDLNT trên thế giới ta thấy vai trò quan trọng của một yếu tố trung gian, chính là Hợp tác xã nông thôn. PTDLNT thông qua các hợp tác xã nông thôn [80].

Hợp tác xã nông thôn đã được trích dẫn là một mục tiêu tham gia nông thôn cho các quá trình phát triển nông thôn. Aref (2009) trong nghiên cứu của mình đã đề xuất thành lập các hợp tác xã du lịch để hỗ trợ người dân địa phương đầu tư phát triển du lịch [47], các hợp tác xã nông thôn có thể là một tác động đến PTDLNT thông qua ba cấp độ năng lực chính; cấp độ cộng đồng, tổ chức và cá nhân (Daniela, 2002). Thông qua mô hình hợp tác xã nông thôn này phải đóng vai trò tích cực


trong việc thúc đẩy du lịch ở khu vực nông thôn thông qua việc thiết lập mạng lưới mạnh mẽ với các tổ chức du lịch và thúc đẩy sự hợp tác của người dân địa phương theo cách này (Verma, 2008).


Hợp tác xã

nông thôn

Trao quyền cá nhân

Trao quyền cộng đồng nông thôn Trao quyền các tổ chức du lịch

Phát triển

DLNT

Nhóm tự lực

Hình 2.10. Sự tương tác giữa hợp tác xã nông thôn và phát triển du lịch nông thôn‌

Nguồn: Fariborz Aref & Sarjit S Gill (2009) [80]

Bên cạnh đó, Mô hình tam giác của du lịch vùng với các ngành, chính quyền địa phương và cộng đồng địa phương tạo thành ba góc thể hiện mối quan hệ tương tác và phụ thuộc lẫn nhau trong quá trình truyền thông và phổ biến thông tin du lịch hiệu quả và hiệu quả. Phối hợp và thành lập hiệp hội hợp lý là thực tiễn cần thiết để duy trì các trung tâm thông tin DLNT trong khu vực.


Cộng đồng địa phương

Sự tham gia

Sự hợp tác

Phát triển du lịch nông thôn

Chính quyền địa phương

Sự ra quyết định

Hiệp hội / Ngành

Hình 2.11. Mô hình tam giác phát triển du lịch nông thôn

Nguồn: Dr. Robert Inbakaran, Prem Chhetri, M.A., M.Phi (2003) [72]


Sự hỗ trợ của các cộng đồng địa phương có thể là điều cần thiết để vận hành thành công bất kỳ trung tâm thông tin nông thôn nào ở các vùng nông thôn. Sự tham gia của cộng đồng được coi là đặc biệt quan trọng với việc lồng ghép du lịch vào các chương trình phát triển của địa phương và khu vực, trở thành thành phần thiết yếu của sự phát triển kinh tế tổng thể của một khu vực. Một điều quan trọng nữa là bản thân cộng đồng chủ nhà thường là một phần quan trọng của Sản phẩm DLNT và đóng vai trò là điểm thu hút du khách ở nông thôn bằng cách mang đến cho họ sự hiếu khách và thoải mái trong môi trường nông thôn. Trách nhiệm chính trong việc duy trì trung tâm thông tin DLNT chủ yếu thuộc về các ngành / hiệp hội và cộng đồng địa phương, mặc dù người ta thừa nhận rằng các trách nhiệm trong nhiều lĩnh vực được chia sẻ với các bên liên quan khác, bao gồm cả chính quyền địa phương.

Sự hỗ trợ của chính quyền địa phương đặc biệt quan trọng đối với một số khu vực đã tìm cách triển khai các hoạt động du lịch mở rộng, cả về cung cấp cơ sở hạ tầng và các chiến dịch đánh dấu. Chính quyền địa phương cung cấp và duy trì cơ sở hạ tầng và các cơ sở công cộng.

Các thành phần chức năng mang các bên liên quan lại với nhau có ý nghĩa quan trọng nhất trong việc quản lý và quy hoạch DLNT. Các thành phần chức năng này là sự tham gia, hợp tác và ra quyết định, xác định khuôn khổ tổng thể để tổ chức và tiếp thị các sản phẩm du lịch của khu vực.

Và không thể không xét đến một mô hình DLNT tổng hợp, có tính đến các nguồn lực khác nhau (văn hóa, xã hội, môi trường, kinh tế), sử dụng và vai trò của các bên liên quan thích hợp, đã được phát triển để khám phá các phương pháp quảng bá du lịch hiệu quả như một phần của chiến lược phát triển nông thôn . “Chiến lược phù hợp”, được sử dụng để đánh giá hiệu quả của mô hình trong việc tăng giá trị tại địa phương trong bối cảnh khu vực du lịch được thiết lập ở phía tây Ireland. Mô hình cho thấy sự mạnh mẽ đáng kể trong việc xác định các tính năng thúc đẩy việc tăng giá trị một cách toàn diện và xác định các bên liên quan thích hợp và các vấn đề cần chú ý để đáp ứng mục tiêu hiệu quả hơn.


Yêu cầu của

Porter`s về

Mô hình du lịch nông thôn

chiến lược

tổng hợp (IRT)

phù hợp


Sử dụng Môi trường, Kinh tế và nguồn tài

nguyên Văn hóa xã hội

Cấu thành du lịch

Yêu cầu về sự

phù hợp

Các mắt xích

của IRT

Sản xuất &

tác động

Bối cảnh

Yêu cầu thứ 1

Nhà sản xuất

tổ chức

Tính nhất quán

Mục tiêu

Chủ nhà

Bộ điều khiển

tài nguyên

giữa chiến lược

Trao quyền

Cộng đồng

Tổ chức

và các hoạt động

bền vững

Tiêu dùng

Yêu cầu thứ 2

Sử dụng

Người gác

cổng

Củng cố hoạt động

nguồn tài nguyên

Khách du lịch

Thang đo

Yêu cầu thứ 3

bổ sung nội sinh

Tối đa hóa nỗ lực

Tối đa hóa lợi ích


Kết nối

Hình 2.12. Mô hình nông thôn tổng hợp kết hợp với chiến lược phù hợp

Nguồn: Mary Cawley, Desmond A. Gillmor, 2008. Được sửa đổi từ Jenkins

and Oliver (2001)


2.1.2.2. Nội dung phát triển du lịch nông thôn

Qua việc phân tích lý thuyết kinh tế và mô hình Butler (Butler, Miossec,

Xem tất cả 255 trang.

Ngày đăng: 10/02/2023
Trang chủ Tài liệu miễn phí