Khái Quát Về Cây Chè Và Lịch Sử Nghề Trồng Chè Ở Việt Nam


Theo con đường hình thái cú pháp, người ta có thể tạo ra hàng loạt các đơn vị định danh phức hợp với các đặc trưng khác nhau về cấu trúc và ngữ nghĩa. Theo cách này thường có hai quá trình:

- Thứ nhất là quá trình tạo từ với các phương thức thường gặp là: Phương thức suy phỏng: kiểu như bóp - móp, dìm - chìm…; Phương thức láy: kiểu như bé - be bé, nhỏ - nho nhỏ, mảnh - mảnh mai…; Phương thức ghép: trong phương thức này có hai cách: ghép đẳng lập (hội nghĩa, hợp nghĩa) (như: giày dép, quần áo, đi đứng…) và ghép chính phụ (phân nghĩa, phụ nghĩa) (như áo tắm, cười ruồi, nói đểu…) và phương thức phụ gia.

- Quá trình thứ hai để tạo các đơn vị định danh phức hợp bằng con đường cú pháp là quá trình từ vựng hóa những tổ hợp. Đó là quá trình chuyển hóa những tổ hợp thành những đơn vị mang thành ngữ tính. Tính thành ngữ của các đơn vị này biểu hiện ở tính bền vững về mặt hình thái cấu trúc và tính bóng bẩy về mặt ngữ nghĩa với những mức độ khác nhau. Có hai loại tổ hợp thường được từ vựng hóa: tổ hợp tự do và tổ hợp cố định. [52, tr. 28 - 29]

Định danh phức hợp theo con đường hình thái cú pháp bằng phương thức ghép chính phụ (phụ nghĩa) (dù là tạo từ hay từ vựng hóa tổ hợp tự do) cũng chính là gắn việc khu biệt tên gọi với việc phân loại. Quá trình này gồm hai bước: quy loại khái niệm của đối tượng được định danh và lựa chọn đặc trưng để định danh. [112, tr. 30 - 43]

1.2.5. Vấn đề mối quan hệ giữa ngôn ngữ và văn hóa

1.2.5.1. Khái niệm văn hóa

Văn hóa là một thuật ngữ có tính phổ rộng và xuất hiện rất sớm ở phương Đông cũng như ở phương Tây. Trong lịch sử cổ đại Trung Quốc, văn hóa được hiểu là cách thức hành xử trong xã hội của tầng lớp thống trị. Còn ở phương Tây, khái niệm văn hóa bắt nguồn từ chữ Lati cultus, có nghĩa là gốc là gieo trồng, được dùng theo nghĩa Cultus Agri (gieo trồng ruộng đất) và Cultus Animi (gieo trồng tinh thần). Về sau khái niệm này phát triển với nhiều nghĩa khác nhau tạo ra sự


phong phú về nội dung cho từ văn hóa. Hiện nay đã có khoảng trên 500 định nghĩa khác nhau về văn hóa. Mỗi định nghĩa có cách nhìn nhận và tiếp cận về văn hóa ở những phương diện khác nhau. Tuy nhiên, theo Trần Ngọc Thêm, khái niệm văn hóa cần được hiểu theo hai cách hiểu chính: i. Theo nghĩa hẹp, văn hóa được giới hạn theo chiều sâu hoặc theo chiều rộng, theo không gian hoặc thời gian. Giới hạn theo chiều sâu, văn hóa được hiểu là những giá trị tinh hoa của nó (nếp sống văn hóa, văn hóa nghệ thuật,...). Giới hạn theo chiều rộng, văn hóa được dùng để chỉ những giá trị trong từng lĩnh vực (văn hóa giao tiếp, văn hóa kinh doanh,...). Giới hạn theo không gian, văn hóa được dùng để chỉ những giá trị đặc thù từng vùng (văn hóa Tây Nguyên, văn hóa Tây Bắc,...). Giới hạn theo thời gian, văn hóa được dùng để chỉ những giá trị trong từng giai đoạn (văn hóa Hòa Bình, văn hóa Sa Huỳnh). Theo nghĩa rộng, văn hóa thường được xem là bao gồm tất cả những gì do con người sáng tạo ra. [98].

Có thể bạn quan tâm!

Xem toàn bộ 245 trang tài liệu này.

Cách hiểu theo nghĩa rộng đã được cộng đồng thế giới chấp nhận Theo đó, UNESCO đã định nghĩa văn hóa như sau: "Văn hóa nên được đề cập đến như là một tập hợp của những đặc trưng về tâm hồn, vật chất, tri thức và xúc cảm của một xã hội hay một nhóm người trong xã hội và nó chứa đựng, ngoài văn học và nghệ thuật, cả cách sống, phương thức chung sống, hệ thống giá trị, truyền thống và đức tin" (Tuyên bố chung của Unesco về tính đa dạng của văn hóa).

Ở Việt Nam, trong các công trình nghiên cứu về văn hóa, các nhà nghiên cứu cũng đưa ra nhiều định nghĩa khác nhau về văn hóa. Trong công trình "Tiến tới xác lập vốn từ vựng văn hóa Việt", Nguyễn Văn Chiến không định nghĩa khái niệm văn hóa, mà chỉ lí giải khái niệm này bằng một số nội dung cơ bản sau:

Từ ngữ về nghề chè trong tiếng Việt - 7

- Văn hóa là một hiện tượng, một phạm trù thuộc về con người, do con người làm nên. Vì vậy, văn hóa là tiêu chuẩn, tiêu chí hiển nhiên khu biệt con người với con vật;

- Văn hóa là sản phẩm đặc thù của xã hội loài người;


- Một hiện tượng văn hóa luôn tồn tại với những lí do riêng của nó;

- Thành tựu của nền văn hóa là con người. Văn hóa không phải là các vật đơn thuần ta sờ thấy được một cách cụ thể. Hiện tượng văn hóa hiện diện trước mặt ta, trong ta như một thế giới được vật thể hóa, một thế giới được khúc xạ rõ ràng.[29, tr. 17]. Trần Ngọc Thêm định nghĩa: "Văn hóa là một hệ thống hữu cơ các giá trị vật chất và tinh thần do con người sáng tạo và tích lũy qua quá trình hoạt động thực tiễn, trong sự tương tác giữa con người và môi trường tự nhiên và xã hội của mình" [97, tr.10]. Tác giả đã nêu ra và phân tích ba đặc trưng của văn hóa là: tính hệ thống, tính giá trị, tính nhân sinh.

Như vậy, văn hóa là sản phẩm của con người, được tạo ra và phát triển trong quan hệ qua lại giữa con người và xã hội. Song chính văn hóa lại tham gia gia vào việc tạo ra thế giới quan và nhân cách của con người, giúp duy trì sự bền vững và trật tự xã hội. Văn hóa được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác thông qua quá trình xã hội hóa và được tái tạo, phát triển trong quá trình lao động và tương tác xã hội của con người.

1.2.5.2. Mối quan hệ giữa ngôn ngữ và văn hóa

Văn hóa là một hệ thống hữu cơ các giá trị vật chất và tinh thần do con người sáng tạo và tích lũy qua quá trình hoạt động thực tiễn, trong sự tương tác giữa con người và môi trường tự nhiên và xã hội của mình.

Mối quan hệ giữa ngôn ngữ và văn hóa là một vấn đề đã được đề cập khá sớm trong các nghiên cứu ngôn ngữ học và nhân học/dân tộc học từ thế kỉ XIX.

Ngôn ngữ xuất hiện cùng với con người và gắn bó mật thiết với các cộng đồng người trong suốt tiến trình phát triển. Các nhà kinh điển Mac xit đã xem ngôn ngữ là “công cụ của tư duy”, là “hiện thực trực tiếp của tư tưởng”, là “phương tiện giao tiếp trọng yếu của con người”. Nói rộng hơn, ngôn ngữ là công cụ, là phương tiện liên kết con người trong xã hội, trong các lĩnh vực hoạt động của đời sống xã hội, trong sản xuất, sáng tạo xây dựng cuộc sống ngày một tiến bộ và phát triển. Nói về mối quan hệ ngôn ngữ, văn hóa và tư duy tộc


người trong ngôn ngữ, nhà khoa học người Đức Alexander von Humboldt nhận định: "Ngôn ngữ của một dân tộc chính là linh hồn của dân tộc đó; linh hồn của một dân tộc chính là ngôn ngữ của dân tộc đó”. Lời tuyên bố này không chỉ đúng với tiếng Đức mà còn đúng với mọi ngôn ngữ trên thế giới. Là sản phẩm của xã hội loài người, sự hình thành và phát triển của ngôn ngữ gắn liền với sự phát triển của xã hội. Như vậy, ngôn ngữ là sự sáng tạo kì diệu, lớn lao của con người; là tinh thần của dân tộc. Ngôn ngữ và văn hóa có mối quan hệ mật thiết với nhau. Một số biểu hiện cụ thể:

- Thứ nhất, ngôn ngữ là sản phẩm văn hóa; đồng thời lại là công cụ, phương tiện để ghi lại, phản ánh văn hóa;

- Thứ hai, ngôn ngữ là một bộ phận của văn hóa nên mọi thuộc tính của văn hóa đều ẩn chứa trong ngôn ngữ.

Kế thừa quan điểm của các tác giả đi trước, E. Sapir và B. L Whorf (1956) đưa ra quan điểm về tính tương đối của ngôn ngữ: "Như vậy, chúng ta sẽ được làm quen với một nguyên lí mới về tính tương đối. Nguyên lí này cho rằng tất cả những người quan sát khi có cùng một chứng cứ vật lí không bị dẫn dắt tới cùng một bức tranh về thế giới hiện thức khi tri thức của họ về ngôn ngữ là giống nhau" [95, tr. 56]. Tác giả E. Sapir cho rằng: ngôn ngữ không chỉ đơn giản là một bản liệt kê các hệ thống các yếu tố của kinh nghiệm thuộc riêng từng cá nhân mà còn là một hệ thống tín hiệu có khả năng sáng tạo và tự khép kín. Hệ thống này chỉ tương ứng với các kinh nghiệm nhờ vào kết cấu hình thức của nó và do chỗ chúng ta chuyển các đặc điểm của nó sang các lĩnh vực kinh nghiệm một cách không tự giác. Thế giới hiện thực, ở trong những chừng mực nhất định được xây dựng dựa trên các cơ sở ngôn ngữ của cộng đồng đó một cách không tự giác. Dựa vào các chuẩn mực ngôn ngữ của dân tộc mình đã được ước định hóa, mỗi cá nhân nghe, nhìn, thấy, cảm thấy và suy tư hiện tượng này hay hiện tượng khác.


Nói cách khác, quan điểm của giả thuyết Sapir - Whorf là, hình thức ngôn ngữ quyết định cái nhìn về vũ trụ của người sử dụng ngôn ngữ đó. Ngôn ngữ miêu tả thế giới như thế nào thì chúng ta quan sát thế giới như thế ấy. Các ngôn ngữ trên thế giới khác nhau phản ánh cái nhìn về thế giới của các dân tộc cũng khác nhau. Cũng theo giả thuyết này, mối quan hệ giữa tư duy, ngôn ngữ và văn hóa không có mối liên hệ tất yếu nào giữa ngôn ngữ và dân tộc. Mối quan hệ giữa ngôn ngữ và văn hóa là bình đẳng: ngôn ngữ là hình thức; văn hóa là nội dung. Không có hai ngôn ngữ hoàn toàn giống nhau đại diện cho hai hiện thực xã hội khác nhau ở nhiều nơi trên thế giới.

Như vậy, sự hình thành và phát triển của ngôn ngữ đi liền với văn hóa của mỗi dân tộc sử dụng ngôn ngữ đó. Giữa ngôn ngữ và văn hóa có mối quan hệ biện chứng với nhau. Ngôn ngữ là phương tiện thúc đẩy sự hình thành văn hóa của mỗi dân tộc, là phương tiện lưu trữ văn hóa cũng như sự biểu hiện và truyền đạt các giá trị văn hóa từ thế hệ này sang thế hệ khác hoặc giữa các xã hội khác nhau hay từ người này sang người khác trong cộng đồng. Sự biến đổi và phát triển của ngôn ngữ đi đôi với sự biến đổi và phát triển của văn hóa. Điều này đã được F. de Saussure khẳng định: “Phong tục của một dân tộc có tác động đến ngôn ngữ, và mặt khác, trong một chừng mực khá quan trọng, chính ngôn ngữ làm nên dân tộc” [85, tr. 47].

1.2.6. Khái quát về cây chè và lịch sử nghề trồng chè ở Việt Nam

Theo thư tịch cổ Việt Nam, cây chè đã có từ xa xưa dưới hai dạng: cây chè vườn hộ gia đình vùng châu thổ sông Hồng và cây chè rừng ở miền núi phía Bắc. Chè là loài cây có lịch sử trồng trọt lâu đời nhất. Cây chè có tên khoa học là Camelia Sineusis, thuộc họ Theacae, khí hàn, vị khổ cam, không độc…

Bàn về chữ “trà” và “chè” trong tiếng Việt, chúng tôi thấy nhóm tác giả cuốn Từ điển giải thích thuật ngữ ngôn ngữ học định nghĩa: "lá của cây chè đã sao, đã chế biến, để pha nước uống" (trà) [129, tr. 77], còn chè:“Cây nhỡ lá


răng cưa, hoa màu trắng, quả có ba múi, trồng để lấy lá, búp, nụ pha nước uống” [77]. Trần Ngọc Thêm thì cho rằng: “Về tên gọi, trong tiếng Việt có hai từ “chè” và “trà”. “chè là từ thuần Việt, được dùng để chỉ cả cây trồng, lẫn sản phẩm tươi và sản phẩm chế biến (cây chè, chè tươi, chè đen, uống chè). “chè” còn được mở rộng nghĩa ra để chỉ nước uống từ các loại lá cây khác (chè vối, chè nhân trần), … “trà” là từ mượn từ tiếng Hán, chỉ dùng để chỉ sản phẩm đã qua chế biến mà thôi (uống trà, trà tàu, trà sen)”. [97]

Trong thực tế ngày nay, cách dùng “trà” hay “chè” là do thói quen của từng vùng. Ở phía Bắc, người ta thường gọi chung cây chè là “chè” và sản phẩm làm ra từ cây chè cũng là “chè”. Trong khi đó, ở miền Nam, người ta có cách phân biệt tương đối rõ hơn: Cây trồng gọi là “chè”; còn với sản phẩm chế biến thì gọi là “trà”.

Chè có nguồn gốc ở khu vực Đông Nam Á, nhưng ngày nay nó được trồng phổ biến ở nhiều nơi trên thế giới, trong các khu vực nhiệt đới và cận nhiệt đới. Cây chè Việt Nam đã có lịch sử phát triển hàng nghìn năm và trải qua nhiều giai đoạn. Từ thời kỳ các vua Hùng dựng nước cho đến khi thực dân Pháp sang xâm lược nước ta, mặc dầu trong hoàn cảnh chiến tranh ác liệt, chè vẫn là một thứ nước uống cần thiết của các tầng lớp nhân dân: nông dân (chè tươi, chè nụ), nhân dân lao động thành thị (chè tươi, chè xanh), các tầng lớp trên (chè chi, chè mạn, chè tàu).

Kháng chiến thành công, nước nhà độc lập thống nhất, cây chè bước vào thời kỳ phát triển với quy mô càng ngày càng mở rộng. Từ năm 1960, ta đã xây dựng những nông trường quốc doanh trồng chè. Hiện nay, chúng ta đã có trên 50 nông trường quốc doanh với diện tích 17.932 ha. Cây chè là một trong ba cây trồng công nghiệp dài ngày chủ lực của nông nghiệp nước ta. Công nghệ chế biến chè ngày càng phát triển và hiện đại. Các hoạt động nghiên cứu, ứng dụng các tiến bộ khoa học kỹ thuật để thâm canh, nâng cao năng suất, tăng thêm phẩm cấp cây chè được duy trì càng ngày có nhiều thành quả. Sản phẩm chè


Việt đã có chỗ đứng vững trên thị trường quốc tế, đem lại cho nước ta một nguồn kim ngạch đáng kể, góp phần quan trọng trong việc cải thiện và nâng cao đời sống của nhân dân. Phát triển sản xuất cây công nghiệp nói chung và cây chè nói riêng đang được sự quan tâm của Đảng và Chính phủ. Do điều kiện đất đai và khí hậu thích hợp cho nên cây chè được trồng rải rác ở hầu hết các tỉnh trung du và miền núi, nhưng tập trung ở một số vùng chính như Vùng chè miền núi (Gồm các tỉnh Hà Tuyên, Hoàng Liên Sơn, Sơn La), giống chè được trồng chủ yếu ở vùng này là chè Shan (còn gọi là chè tuyết) có năng suất cao, phẩm chất tốt; Vùng chè trung du (Vĩnh Phú, Hà Bắc, Hà Sơn Bình, Bắc Thái và một phần của Hoàng Liên Sơn (Yên Bái cũ); Vùng chè tươi (Đồng bằng Bắc bộ và khu 4 cũ). Ở miền Nam chè được trồng chủ yếu ở hai tỉnh Lâm Đồng và Gia Lai - Công Tum. Vùng nam Tây Nguyên (Lâm Đồng) là vùng cao nguyên nhiệt đới, độ cao 800 - 1.500 m, thích hợp với giống chè Shan. Vùng bắc Tây Nguyên thấp hơn (500 - 700m), khí hậu thích hợp với các giống chè Atxam và Trung du. Diện tích trồng chè của các tỉnh phía Nam hiện có khoảng 8.200 ha.

Có thể nói, chè là một thức uống lí tưởng và có nhiều giá trị về dược liệu như chè có khả năng kích thích hệ thần kinh trung ương, kích thích vỏ đại não làm cho tinh thần minh mẫn, tăng cường sự hoạt động của các cơ trong cơ thể, nâng cao năng lực làm việc, giảm bớt mệt nhọc sau những lúc làm việc căng thẳng. Hỗn hợp tanin chè có khả năng chữa một số bệnh đường ruột như tả, lị, thương hàn. Ngoài ra, một giá trị đặc biệt của chè được phát hiện gần đây là tác dụng chống phóng xạ, phòng và chống ung thư,…

Nhắc tới chè Việt Nam không thể không nói tới Thái Nguyên - vùng đất được mệnh danh “đệ nhất danh trà”. Bát nước chè tươi, bóng đa đầu làng, đó là một phần trong hồn quê Việt. Ngoài phong tục “miếng trầu là đầu câu chuyện” thì không thể thiếu khi mời khách đến nhà một chén trà để thể hiện tấm lòng của gia chủ, uống chè là thú ẩm thực khởi đầu những câu chuyện tâm giao của người Việt, đây là nét đặc sắc trong tinh thần hiếu khách của Việt Nam.


Tiểu kết

Trong chương này, chúng tôi tập trung trình bày hai vấn đề lớn:

Thứ nhất, trong Tổng quan tình hình nghiên cứu, chúng tôi đã điểm lại tình hình nghiên cứu liên quan đến đề tài. Từ đó, chúng tôi khẳng định đề tài không trùng lặp với các đề tài đã có. Khi triển khai đề tài, luận án kế thừa các kết quả nghiên cứu đi trước để làm rõ đối tượng của mình.

Thứ hai, trong Cơ sở lí luận liên quan đến đề tài, chúng tôi tập trung giới thiệu những vấn đề lí thuyết cơ bản của đề tài, đó là: Một số khái niệm và vấn đề liên quan đến từ, từ nghề nghiệp, vấn đề định danh và khái quát về lịch sử cây chè. Một số nội dung được chúng tôi hệ thống hóa chủ yếu như sau:

Một là, những lí thuyết về từ, cụm từ,... được chúng tôi sử dụng trong việc khảo sát, phân tích, đánh giá các đối tượng một cách khách quan.

Hai là, lí thuyết về từ nghề nghiệp sẽ giúp chúng tôi có định hướng rõ ràng trong việc thống kê, phân loại và miêu tả các từ ngữ nghề chè trong tiếng Việt.

Ba là, lí thuyết về định danh sẽ cung cấp cho chúng tôi cách thức và hệ thống phương thức để triển khai luận án.

Bốn là, vấn đề quan hệ giữa ngôn ngữ và văn hóa chỉ rõ mối quan hệ chặt chẽ giữa ngôn ngữ với văn hóa, ngôn ngữ là một thành tố của văn hóa, đồng thời là phương tiện lưu giữ và thể hiện văn hóa của dân tộc sử dụng ngôn ngữ đó.

Năm là, những đặc điểm về cây chè và lịch sử vùng trồng chè sẽ cung cấp cho luận án cơ sở xác định giá trị văn hóa ẩn sau lớp từ ngữ nghề chè. Đây vừa là nội dung, vừa là mục đích triển khai để chỉ ra tầng nghĩa sâu của lớp từ ngữ nghề chè trong việc thể hiện vẻ đẹp văn hóa của người dân vùng trồng chè nói riêng và người dân Việt Nam nói chung.

Từ cơ sở trình bày tổng thể về tổng quan tình hình nghiên cứu và lí thuyết liên quan đến giải quyết đề tài, chúng tôi đã có cái nhìn toàn diện và sâu sắc

..... Xem trang tiếp theo?
⇦ Trang trước - Trang tiếp theo ⇨

Ngày đăng: 15/09/2023