Khái Niệm Bảo Vệ Quyền Sở Hữu Công Nghiệp Bằng Biện Pháp Hành Chính, Hình Sự, Kiểm Soát Hàng Hóa Xuất Khẩu, Nhập Khẩu Liên Quan Đến Sở Hữu Công

1.2.3. Kiểu dáng công nghiệp


Khoản 13 Điều 4 Luật SHTT quy định KDCN là hình dáng bên ngoài của sản phẩm có tính mới, tính sáng tạo và có khả năng áp dụng công nghiệp. KDCN được bảo hộ nếu đáp ứng được 03 điều kiện dưới đây

- Tính mới: KDCN được coi là có tính mới nếu KDCN đó khác biệt đáng kể với những, KDCN đã bị bộc lộ công khai dưới hình thức sử dụng, mô tả bằng văn bản hoặc bất kỳ hình thức nào khác ở trong nước hoặc ở nước ngoài trước ngày nộp đơn hoặc trước ngày ưu tiên nếu đơn đăng ký KDCN được hưởng quyền ưu tiên (khoản 1 Điều 65).

- Tính sáng tạo: KDCN được coi là có tính sáng tạo nếu căn cứ vào các KDCN đã được bộc lộ công khai dưới hình thức sử dụng, mô tả bằng văn bản hoặc bất kỳ hình thức nào khác ở trong nước hoặc ở nước ngoài trước ngày nộp đơn hoặc trước ngày ưu tiên của đơn đăng ký KDCN trong trường hợp đơn được hưởng quyền ưu tiên, KDCN đó không thể được tạo ra một cách dễ dàng đối với người có hiểu biết trung bình về lĩnh vực tương ứng (Điều 66).

- Tính ứng dụng: KDCN được coi là có khả năng áp dụng công nghiệp nếu có thể dùng làm mẫu để chế tạo hàng loạt sản phẩm có hình dáng bên ngoaì là KDCN đó bằng phương pháp công nghiệp hoặc thủ công nghiệp (Điều 67).

1.2.4. Thiết kế bố trí


Khoản 15 Điều 4 Luật SHTT Thiết kế bố trí là cấu trúc không gian của các phân tử mạch và các mối liên kết các phân tử đó trong mạch tích hợp bán dẫn. Thiết kế bố trí được bảo hộ nếu có tính nguyên gốc và tính mới thương mại.

- Tính nguyên gốc: Thiết kế bố trí được coi là có tính nguyên gốc nếu thoả mãn hai điều kiện: Là kết quả hoạt động sáng tạo của chính tác giả; Chưa được những người sáng tạo thiết kế bố trí và những nhà sản xuất mạch tích hợp bán dẫn biết đến một cách rộng rãi tại thời điểm tạo ra thiết kế bố trí đó (khoản 1 Điều 70).

Có thể bạn quan tâm!

Xem toàn bộ 161 trang tài liệu này.

- Tính mới thương mại: Thiết kế bố trí được coi là có tính thương mại nếu chưa được khai thác thương mại tại bất kỳ nơi nào trên thế giới trước ngày nộp đơn đăng ký (khoản 1 Điều 71).

1.2.5. Nhãn hiệu hàng hóa

Bảo vệ quyền sở hữu công nghiệp bằng biện pháp hành chính, hình sự và kiểm soát hàng hoá xuất khẩu, nhập khẩu liên quan đến sở hữu công nghiệp - 3


Khoản 16 Điều 4 Luật SHTT quy định: Nhãn hiệu là những dấu hiệu nhìn thấy được và có khả năng phân biệt hàng hoá, dịch vụ của chủ sở hữu nhãn hiệu với hàng hoá, dịch vụ của chủ thể khác. Nhãn hiệu được bảo hộ nếu thỏa mãn 02 điều kiện sau đây:

- Dấu hiệu nhìn thấy được thể hiện dưới dạng chữ cái, từ ngữ, hình ảnh, hình vẽ, kể cả hình ba chiều hoặc sự kết hợp của các yếu tố kể trên, được thể hiện bằng một hoặc nhiều mầu sắc (khoản 1 Điều 72).

- Khả năng phân biệt, nhãn hiệu được coi là có khả năng phân biệt nếu được tạo thành từ một hoặc một số yếu tố dễ nhận biết, dễ ghi nhớ hoặc từ nhiều yếu tố kết hợp thành một tổng thể dễ nhận biết, dễ ghi nhớ (khoản 2 Điều 72) và không thuộc các trường hợp sau đây theo quy định tại khoản 2 Điều 74:

+ Hình, hình học đơn giản, chữ số, chữ cái, chữ thuộc các ngôn ngữ không thông dụng, trừ trường hợp các dấu hiệu này đã được sử dụng và thừa nhận rộng rãi với danh nghĩa là một nhãn hiệu;

+ Dấu hiệu, biểu tượng quy ước, hình vẽ hoặc tên gọi thông thường của hàng hoá, dịch vụ bằng bất kỳ ngôn ngữ nào đã được sử dụng rộng rãi, thuờng xuyên, nhiều người biết đến;

+ Dấu hiệu chỉ thời gian, địa điểm, phương pháp sản xuất, chủng loại, số lượng, chất lượng, tính chất, thành phần, công dụng, giá trị hoặc các đặc tính khác mang tính mô tả hàng hoá, dịch vụ, trừ trường hợp dấu hiệu đó đã đạt được khả năng phân biệt thông qua quá trình sử dụng trước thời điểm nộp đơn đăng ký nhãn hiệu;

+ Dấu hiệu mô tả hình thức pháp lý, lĩnh vực kinh doanh của chủ thể kinh doanh;

+ Dấu hiệu chỉ nguồn gốc địa lý của hàng hoá, dịch vụ, trừ trường hợp dấu hiệu đó đã được sử dụng và thừa nhận rộng rãi với danh nghĩa một nhãn hiệu hoặc được đăng ký dưới dạng nhãn hiệu tập thể hoặc nhãn hiệu chứng nhận;

+ Dấu hiệu không phải là nhãn hiệu liên kết trùng hoặc tương tự đến mức gây nhầm lẫn với nhãn hiệu đã được đăng ký cho hàng hoá, dịch vụ trùng hoặc tuơng tự trên cơ sở đơn đăng ký có ngày nộp đơn hoặc ngày ưu tiên sớm hơn trong trường hợp đơn đăng ký được hưởng quyền ưu tiên, kể cả đơn đăng ký nhãn hiệu được nộp theo điều ước quốc tế mà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam là thành viên;

+ Dấu hiệu trùng hoặc tương tự đến mức gây nhầm lẫn với nhãn hiệu của người khác đã được sử dụng và thừa nhận rộng rãi cho hàng hoá, dịch vụ trùng hoặc tương tự từ trước ngày nộp đơn hoặc ngày ưu tiên trong trường hợp đơn được hưởng quyền ưu tiên;

+ Dấu hiệu trùng hoặc tương tự đến mức gây nhầm lẫn với nhãn hiệu của người khác đã đăng ký cho hàng hoá, dịch vụ trùng hoặc tương tự mà đăng ký nhãn hiệu đó đã chấm dứt hiệu lực chưa quá năm năm, trừ trường hợp hiệu lực bị chấm dứt vì lý do nhãn hiệu không được sử dụng;

+ Dấu hiệu trùng hoặc tương tự đến mức gây nhầm lẫn với nhãn hiệu được coi là nổi tiếng của người khác đăng ký cho hàng hoá, dịch vụ trùng hoặc tương tự với hàng hoá, dịch vụ mang nhãn hiệu nổi tiếng hoặc đăng ký cho hàng hoá, dịch vụ không tương tự, nếu việc sử dụng dấu hiệu đó có thể làm ảnh hưởng đến khả năng phân biệt của nhãn hiệu nổi tiếng hoặc việc đăng ký nhãn hiệu nhằm lợi dụng uy tín của nhãn hiệu nổi tiếng;

+ Dấu hiệu trùng hoặc tương tự với tên thương mại đang được sử dụng của người khác, nếu việc sử dụng dấu hiệu đó có thể gây nhầm lẫn cho người tiêu dùng về nguồn gốc hàng hoá, dịch vụ;

+ Dấu hiệu trùng hoặc tương tự với chỉ dẫn địa lý đang được bảo hộ nếu việc sử dụng dấu hiệu đó có thể làm cho người tiêu dùng hiểu sai lệch về nguồn gốc địa lý của hàng hoá;

+ Dấu hiệu trùng với chỉ dẫn địa lý hoặc có chứa chỉ dẫn địa lý hoặc được dịch nghĩa, phiên âm từ chỉ dẫn địa lý đang được bảo hộ cho rượu vang, rượu mạnh nếu dấu hiệu được đăng ký để sử dụng cho rượu vang, rượu mạnh không có nguồn gốc xuất xứ từ khu vực địa lý mang chỉ dẫn địa lý đó;

+ Dấu hiệu trùng hoặc không khác biệt đáng kể với KDCN của người khác được bảo hộ trên cơ sở đơn đăng ký KDCN có ngày nộp đơn hoặc ngày ưu tiên sớm hơn so với ngày nộp đơn, ngày ưu tiên của đơn đăng ký nhãn hiệu.

1.2.6. Tên thương mại


Tại khoản 21 Điều 4 Luật SHTT quy định: Tên thương mại là những dấu hiệu được sử dụng để phân biệt chủ thể kinh doanh mang tên thương mại đó với chủ thể kinh doanh khác trong cùng lĩnh vực và khu vực kinh doanh.

Điều 78 luật này quy định khả năng phân biệt của tên thương mại được công nhận nếu thoả mãn 03 điều kiện sau:

+ Chứa thành phần tên riêng, trừ trường hợp đã được biết đến rộng rãi do sử dụng;

+ Không trùng hoặc tương tự đến mức gây nhầm lẫn với tên thương mại mà người khác đã sử dụng trước trong cùng lĩnh vực và khu vực kinh doanh;

+ Không trùng hoặc tương tự đến mức gây nhầm lẫn với nhãn hiệu của người khác hoặc với chỉ dẫn địa lý đã được bảo hộ trước ngày tên thương mại đó được sử dụng.

1.2.7. Chỉ dẫn địa lý


Chỉ dẫn địa lý là tên địa lý của khu vực, địa phương, vùng lãnh thổ hoặc nước dùng để chỉ xuất xứ của sản phẩm từ khu vực, địa phương, vùng lãnh thổ hoặc nước đó với điều kiện sản phẩm có danh tiếng, chất lượng hoặc đặc tính

chủ yếu do điều kiện địa lý của khu vực, địa phương, vùng lãnh thổ hoặc nước tương ứng với chỉ dẫn địa lý đó quyết định.

Điều 79 Luật SHTT quy định chỉ dẫn địa lý được bảo hộ khi thoả mãn 02 điều kiện:

- Sản phẩm mang chỉ dẫn địa lý có nguồn gốc địa lý từ khu vực, địa phương, vùng lãnh thổ hoặc nước tương ứng với chỉ dẫn địa lý;

- Sản phẩm mang chỉ dẫn địa lý có danh tiếng, chất lượng hoặc đặc tính chủ yếu do điều kiện địa lý của khu vực, địa phương, vùng lãnh thổ hoặc nước tương ứng với chỉ dẫn địa lý đó quyết định.

Danh tiếng của sản phẩm được xác định bằng sự tín nhiệm của người tiêu dùng đối với sản phẩm; số lượng người tiêu dùng biết đến sản phẩm.

Chất lượng, đặc tính của sản phẩm được xác định bằng những chỉ tiêu nhất định có thể kiểm tra được bằng phương tiện kỹ thuật hoặc chuyên gia với phương pháp kiểm tra phù hợp.

Các điều kiện địa lý là những yếu tố tự nhiên, yếu tố con người quyết định danh tiếng, chất lượng, đặc tính của sản phẩm mang chỉ dẫn địa lý. Trong đó, yếu tố tự nhiên gồm: khí hậu, thuỷ văn, địa chất, địa hình, hệ sinh thái; Yếu tố con người gồm: kỹ năng, kỹ xảo của người sản xuất, quy trình sản xuất truyền thống của địa phương.

Khu vực địa lý mang chỉ dẫn địa lý phải có ranh giới được xác định chính xác bằng từ ngữ và bản đồ.

1.2.8. Bí mật kinh doanh


Điều 84 Luật SHTT quy định: Bí mật kinh doanh là những thông tin mà không phải là hiểu biết thông thường và không dễ dàng có được; khi được sử dụng trong kinh doanh sẽ tạo cho người nắm giữ bí mật kinh doanh lợi thế so với người không nắm giữ hoặc không sử dụng bí mật kinh doanh đó; và được chủ sở hữu bảo mật bằng các biện pháp cần thiết để bí mật kinh doanh đó không bị bộc lộ và không dễ dàng tiếp cận được.

Bí mật kinh doanh chỉ được bảo hộ nếu thoả mãn 03 điều kiện sau:


- Không phải là hiểu biết thông thường và không dễ dàng có được;


- Khi được sử dụng trong kinh doanh sẽ tạo cho người nắm giữ bí mật kinh doanh lợi thế so với người không nắm giữ hoặc không sử dụng bí mật kinh doanh đó;

- Được chủ sở hữu bảo mật bằng các biện pháp cần thiết để bí mật kinh doanh đó không bị bộc lộ và không dễ dàng tiếp cận được.

1.3. KHÁI NIỆM BẢO VỆ QUYỀN SỞ HỮU CÔNG NGHIỆP BẰNG BIỆN PHÁP HÀNH CHÍNH, HÌNH SỰ, KIỂM SOÁT HÀNG HÓA XUẤT KHẨU, NHẬP KHẨU LIÊN QUAN ĐẾN SỞ HỮU CÔNG NGHIỆP

Đối tượng của bảo vệ quyền SHCN bao gồm quyền sở hữu của cá nhân, tổ chức đối với sáng chế, giải pháp hữu ích, KDCN, nhãn hiệu, thiết kế bố trí mạch tích hợp bán dẫn, bí mật kinh doanh, tên thương mại và quyền sử dụng đối với chỉ dẫn địa lý.

Người nào sử dụng các đối tượng SHCN của người khác đang trong thời gian bảo hộ mà không xin phép chủ sở hữu các đối tượng này thì bị coi là xâm phạm quyền SHCN (trừ các trường hợp có quy định riêng) và tuỳ theo tính chất, mức độ vi phạm mà bị xử lý theo quy định của pháp luật.

Bảo vệ quyền SHCN được hiểu là nhà nước và chủ văn bằng SHCN sử dụng các phương thức pháp lý để bảo vệ quyền sở hữu các đối tượng SHCN của mình, chống lại mọi sự xâm phạm để giữ nguyên vẹn quyền sở hữu các đối tượng này.

Quyền SHCN có thể được bảo vệ bằng các biện pháp hành chính, hình sự, kiểm soát hàng hóa xuất nhập khẩu qua biên giới liên quan đến sở hữu công nghiệp. Trong đó chủ SHCN có thể tự bảo vệ hoặc bằng hoạt động của cơ quan nhà nước thông qua việc khởi kiện tại Toà án, hoặc tố cáo với các cơ quan nhà nước có thẩm quyền khác như Thanh tra Khoa học và Công nghệ, Cảnh sát điều

tra tội phạm về trật tự quản lý kinh tế và chức vụ, Hải quan, Quản lý thị trường, Ủy ban nhân dân các cấp (Điều 199 Luật SHTT).

Bảo vệ quyền SHCN cũng chính là góp phần tăng cường pháp chế, là bảo đảm sự chấp hành các luật, pháp lệnh và các văn bản quy phạm pháp luật trong lĩnh vực SHCN của các chủ thể. Hoạt động bảo vệ quyền SHCN nhằm đảm bảo cho các nội dung của quy phạm pháp luật về SHCN được thi hành nghiêm chỉnh, có hiệu lực, bảo vệ các quyền và lợi ích hợp pháp của nhà nước, của xã hội, của chủ sở hữu văn bằng bảo hộ và quyền lợi của người tiêu dùng.

Các đối tượng SHCN đang được bảo hộ là tài sản của các chủ thể quyền SHCN đó là doanh nghiệp, cá nhân được pháp luật thừa nhận. Bảo vệ quyền SHCN cũng là thực hiện quyền và nghĩa vụ quốc tế mà Việt Nam đã cam kết trong các công ước quốc tế về SHTT và nhiều hiệp định thương mại song phương, đa phương. Việt Nam đã là thành viên của WTO, nội dung của các văn bản này, đặc biệt của Hiệp định TRIPS đều quy định trách nhiệm của các bên tham gia trong việc thực thi các điều khoản đã cam kết, trong đó đảm bảo việc bảo vệ quyền SHCN của các tổ chức, cá nhân là chủ văn bằng đang được bảo hộ.

1.3.1 Biện pháp hành chính


Việt Nam nộp đơn xin gia nhập WTO từ đầu năm 1995 và ngày 7 tháng 11 năm 2006 Việt Nam đã trở thành thành viên chính thức của tổ chức này, vào trước thời gian đó, hệ thống bảo hộ quyền SHTT vận hành chủ yếu trên cơ sở các văn bản dưới luật như Pháp lệnh bảo hộ quyền SHCN (1989) và Pháp lệnh bảo hộ quyền tác giả (1994) do Hội đồng Nhà nước ban hành và các văn bản hướng dẫn thi hành. Theo các văn bản này các đối tượng được bảo hộ là sáng chế, giải pháp hữu ích, KDCN, nhãn hiệu hàng hoá, tên gọi xuất xứ hàng hoá và các tác phẩm văn học, nghệ thuật và khoa học, biện pháp xử lý các hành vi xâm phạm quyền SHTT chủ yếu là biện pháp hành chính.

Theo quy định tại khoản 2 Điều 1 Pháp lệnh xử lý vi phạm hành chính ban hành năm 2002, sửa đổi, bổ sung năm 2007 và năm 2008 thì “Vi phạm hành

chính là hành vi do cá nhân, tổ chức thực hiện một cách cố ý hoặc vô ý xâm phạm các quy tắc quản lý nhà nước mà không phải là tội phạm hình sự và theo quy định của pháp luật phải bị xử phạt hành chính”. Do đó, các hành vi xâm phạm trật tự quản lý hành chính nói chung, hành vi xâm phạm quyền SHCN nói riêng đều là những hành vi trái pháp luật (có thể là hành động hoặc không hành động) của cá nhân, tổ chức xâm phạm quy tắc, trật tự quản lý nhà nước, do các chủ thể có năng lực pháp luật, năng lực hành vi thực hiện một cách cố ý hoặc vô ý, mức độ nguy hiểm cho xã hội của hành vi vi phạm ở mức thấp mà không phải là tội phạm và theo quy định của pháp luật phải bị xử phạt hành chính. Biện pháp này thể hiện sự không cân bằng với một bên có quyền là cơ quan nhà nước nhân danh nhà nước đơn phương áp đặt ý chí của mình lên đối tượng bị quản lý

- người có nghĩa vụ phục tùng. Đây là công cụ quản lý hữu hiệu nhằm bảo vệ trật tự quản lý hành chính nhà nước, trật tự xã hội.

Xử lý vi phạm hành chính trong lĩnh vực SHCN là biện pháp do cơ quan nhà nước có thẩm quyền áp dụng các hình thức xử phạt vi phạm hành chính (XPVPHC) đối với hành vi xâm phạm quyền SHCN chưa đến mức truy cứu trách nhiệm hình sự và theo đề nghị của chủ sở hữu đối tượng SHCN hoặc trong trường hợp chính các cơ quan này phát hiện vi phạm và xử lý theo thẩm quyền.

Biện pháp hành chính được áp dụng để xử lý các hành vi xâm phạm quyền SHCN thuộc các trường hợp chủ thể thực hiện hành vi gây thiệt hại cho người tiêu dùng và cho xã hội; Không chấm dứt hành vi xâm phạm khi đã được chủ thể quyền thông báo bằng văn bản yêu cầu chấm dứt hành vi đó; Sản xuất, nhập khẩu, vận chuyển, buôn bán hàng hóa giả mạo về SHTT; Sản xuất, nhập khẩu, vận chuyển, buôn bán vật mang nhãn hiệu, chỉ dẫn địa lý được bảo hộ hoặc giao cho người khác thực hiện hành vi này.

Trước khi có Luật SHTT việc xác định các hành vi xâm phạm quyền SHTT nói chung và quyền SHCN nói riêng ở mức độ bị xử lý bằng biện pháp hành chính không được quy định thống nhất mà tản mát trong nhiều văn bản pháp luật thuộc các ngành luật khác nhau, giá trị pháp lý khác nhau và do nhiều

..... Xem trang tiếp theo?
⇦ Trang trước - Trang tiếp theo ⇨

Ngày đăng: 29/10/2023