Nghệ Thuật Xây Dựng Hình Ảnh Bằng Chất Liệu Hội Hoạ

- Thể thất ngôn tứ tuyệt Đường luật còn được Tản Đà hay sử dụng (6,4%) nhưng cũng không có trong Mấy vần thơ, 1935 chỉ đến Mấy vần thơ, Tập mới 1941, Thế Lữ mới đưa vào.

- Thể hát nói được Tản Đà sử dụng nhiều (6,8%) nhưng không có không thơ Thế Lữ (và thơ mới) song hát nói đã hoá thân thành thơ 8 chữ vần chân tương đối tự do, nhiều khi là 8 chữ biến thể làm thành một thể rất mới được Thế Lữ sử dụng rất thành công.

- Thể thất ngôn trường thiên (gồm nhiều khổ) được Tản Đà, thỉnh thoảng sử dụng (6,4%) thì được Thế Lữ phát huy sử dụng khá nhiều (22,5%).

- Thể thơ lục bát có vị trí quan trọng trong thơ Tản Đà 14%, thì vẫn có vị trí quan trọng trong thơ Thế Lữ ( 15%).

- Phong thất lục bát và các thể điệu gọi là "phong thi" và các khúc dân gian được Tản Đà khai thác (28%) nhưng Thế Lữ hoàn toàn không sử dụng.

Và nhận xét trên đây đã cho thấy sự đổi mới mạnh mẽ của Thế Lữ về mặt thể thơ: dứt khoát chối bỏ thể thất ngôn bát cú Đường luật, không đi vào sử dụng nguyên vẹn các thể điệu ca khúc dân gian như Tản Đà, vẫn làm nhiều thơ lục bát, phát triển mạnh mẽ thể thất ngôn trường thiên và sáng tạo ra thơ 8 chữ vần chân từ thể hát nói, sáng tạo ra thơ tự do, cải biên các thể thơ truyền thống theo hướng hiện đại hoá. Đúng như lời Hoài Thanh - Hoài Chân trong Thi nhân Việt Nam đã nhận xét "Thế Lữ đã làm rạn vỡ những khuôn khổ ngàn năm không di dịch" [14-58].

Vậy, tuy là người gương cao lá cờ Thơ mới và mở đường cho nó, Thế Lữ không chạy theo thơ tự do. Sự đổi mới ở thơ Thế Lữ tuy là rõ rệt mạnh mẽ không chút rụt rè nhưng không phải vứt bỏ hình thức thể loại truyền thống mà là đổi mới trong chiều sâu, trong cảm hứng thơ, trong cảm xúc, ở phương diện hình thức thể loại Thế Lữ đổi mới nổi bật nhất là sự tìm tòi đổi mới ở điệu thơ.

2.2.2.3. Nghệ thuật xây dựng hình ảnh bằng chất liệu hội hoạ

Phong trào Thơ mới ra đời thực sự đưa thơ ca vượt khỏi những ràng buộc của quy luật cũ. Cũng từ đây một loạt các nhà thơ mới xuất hiện được đông đảo độc giả lúc bấy giờ mến mộ như Thế Lữ, Huy Thông, Lưu Trọng Lư, Xuân Diệu... Mặc dù vẫn có những nhược điểm về hình thức và mang những âm điệu du dương một cách dễ dãi nhưng thành công của nó là sự đổi mới trên thi ca truyền thống của dân tộc góp phần vào việc hiện đại hoá thơ ca Việt Nam.

Cây bút của Thế Lữ thật nhiệm màu khi vẽ lên hàng loạt những bức tranh sinh động, thi vị, hùng tráng và giàu giá trị tạo hình. Hoài Thanh đã nhận xét rất tinh thế: "Người say theo những cảnh đẹp của trần gian muôn hình muôn vẻ" [34-57]. Từ cảnh vĩ đại "sóng nghiêng trời, thác ngàn đổ" cho đến "Nét mong manh thấp thoáng cánh hoa bay" tất cả đều hiện hữu trong thơ Thế Lữ.

Có thể bạn quan tâm!

Xem toàn bộ 148 trang tài liệu này.

Vốn yêu thích và có sở trường về hội hoạ đã từng theo học một năm trường Mỹ thuật Đông Dương. Dưới ngòi bút của Thế Lữ cảnh vật giống như một bức tranh với gam màu vừa thắm tươi vừa dịu nhẹ mà thật tinh tế. Ngay từ thuở nhỏ cậu bé Nguyễn Thứ Lễ đã nhìn thế giới xung quanh mình "như gió hồng mơn, như nắng dịu" (Ngày xưa còn nhỏ) khi lớn lên lúc vui chơi nhà thơ cảm nhận:

"Trong lúc chim xuân mừng nắng mới Nhuốm đào sắc trắng khóm hoa mai"

Thế Lữ với tiến trình văn học Việt Nam giai đoạn 1930 - 1945 - 10

(Hái hoa)

Khi nghe Tiếng trúc tuyệt vời, nhà thơ cảm nhận cái hay, cái đẹp của tiếng sáo như:

"Sương hồng lam nhẹ lan trên sóng biếc Rặng lau già xao xác tiếng reo khô

Như khua động nỗi nhớ nhung thương tiếc

Trong lòng người đứng bên hồ

Nghiêng tựa mình cây dáng thẩn thơ"

Đọc thơ Thế Lữ, chúng ta thấy tâm hồn thi nhân thường bắt gặp con mắt hoạ sĩ hoặc con mắt nhà điêu khắc. Chính sự gặp gỡ ấy đã làm cho bức tranh thiên nhiên của ông mang tính biểu tượng cao. Đương thời, hoạ sĩ Trần Bình Lộc đã mô tả một số bức tranh trong thơ Thế Lữ bằng vài nét phác hoạ nhưng thật có hồn.

Bên cạnh những gam màu vừa thắm tươi vừa dịu nhẹ, ta còn bắt gặp gam màu của chất liệu sơn dầu, sơn mài trong thơ Thế Lữ. Do chịu ảnh hưởng một phần của văn xuôi nghệ thuật Phương Tây nên trong thơ Thế Lữ đã sử dụng triệt để bút phát tả thực. Nhà thơ đã chiếm lĩnh hiện thực đến từng chi tiết bằng con mắt của người hoạ sĩ nhạy cảm về màu sắc... Những nét tả thực vừa có hình, vừa có bóng cụ thể mà vẫn lung linh khêu gợi - Cảnh trong mơ được Thế Lữ miêu tả như những gì nhìn thấy ở thực tại:

"Từ khung tối mọt nàng kiều diễm, Nhẹ bước ra tươi như ánh bình minh. Đôi mắt đen đắm đuối long lanh,

Như đôi ngọc huyền sâu xa huyền bí. Trên mình ngọc màu xanh lá mạ,

Uyển chuyển in theo nét uốn nhịp nhàng. Rủ trên vai dải khăn lụa tươi vàng, Buông lưu luyến trên đôi tay trắng muốt".

(Hoa thuỷ tiên)

Khi đứng trong Bóng mây chiều, Thế Lữ cũng đã vẽ được cả một bức tranh sơn mài bằng thơ:

"Ánh vàng reo trên mặt hồ sóng gợn Phản chiếu lên đôi má hồng mơn mởn"

Nhưng có lẽ đặc sắc và thành công hơn cả là cách xây dựng hình ảnh trong bài thơ Nhớ rừng. Bút pháp lãng mạn của Thế Lữ dường như có dịp tung hoành - Thế Lữ đã làm thơ bằng hồn thơ đầy tính hội hoạ. Chu Văn Sơn đã có sự so sánh độc đáo " Nếu Hoàng Lập Ngôn vẽ con Hổ - Thế Lữ bằng hội hoạ đơn thuần, thì Thế Lữ đã vẽ con hổ - Nhớ rừng bằng hội hoạ của ... thơ. Trong nét bút Thế Lữ, người ta không chỉ thấy hoạ pháp của một hoạ sĩ từng theo học mỹ thuật Đông dương mà trùm lên tất cả là thi pháp nghiêng về tạo hình của thi pháp lãng mạn" [38-335].

Tính tạo hình trong bút pháp Thế Lữ chủ yếu thể hiện ở việc khắc hoạ cái phi thường. Nhưng đặc sắc hơn cả là Thế Lữ tạo hình bằng thơ và vẽ lên một bức tranh tứ bình tuyệt bút. Thực ra tứ bình là một lối tạo hình quen thuộc từ cổ điển, người xưa thường khái quát một hiện thực toàn vẹn nào đó vào bộ tranh gồm 4 bức. Thời gian thì xuân - hạ - thu - đông, thảo mộc thì tùng - trúc - cúc - mai, nghệ thuật thì cầm - kỳ - thi - hoạ... nhưng bức tranh tứ bình trong thơ Thế Lữ lại là chân dung khác nhau của một con hổ. Mỗi bức tranh là một gam màu, một dáng điệu.

Bức thứ nhất thật thi vị:

Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan

Gam màu vàng lóng lánh của ánh trăng in trên suối vắng - Chúa sơn lâm hiện ra như nhà thi sĩ của chốn lâm tuyền với cử chỉ uống ánh trăng tan đây thơ mộng.

Bức thứ hai, chúa sơn lâm hiện ra như một minh đế trước giang sơn của mình:

"Đâu những chiều mưa chuyển bốn phương ngàn Ta lặng ngắm giang sơn ta đổi mới."

Đêm trăng đã nhường chỗ cho chiều mưa. Gam vàng đã chuyển qua gam xám bạc điểm ánh tươi xanh. Đấng quân vương chốn rừng già đang phóng tầm mắt bao quát toàn cảnh vương quốc đương thay da đổi thịt dưới sự trị vì của mình, trang nghiêm, ưu tư và đầy kiêu hãnh.

Bức thứ ba, chiều mưa đã chuyển sang rạng đông, nền tranh đã rạng rỡ cái gam màu thắm nắng bình minh. Chúa sơn lâm hiện trong dáng điệu vương giả cứ nghiễm nhiên ưỡn mình trong giấc ngủ mà hưởng lạc thú nơi rừng xanh của mình:

"Đâu những bình minh cây xanh nắng gội Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng"

Bộ tứ bình khép lại bằng bức tranh đầy ấn tượng hơn cả: "Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng, Ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt.

Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật..."

Bút pháp tả cảnh ở đây quá thực hiếm thấy trong thơ Việt Nam. Đọc thơ mà người đọc ngỡ như xem tranh, từng nét vẽ hiện ra dưới từng câu thơ. Nhận xét về Nhớ rừng Hoài Thanh viết: "Ta tưởng chừng thấy những chữ bị xô đẩy, bị dằn vặt bởi một sức mạnh phi thường, Thế Lữ như một viên tướng điều khiển đội quân Việt ngữ bằng những mệnh lệnh không thể cưỡng lại được" (Hoài Thanh - Hoài chân - Thi nhân Việt Nam).

Có thể nói "Thi trung hữu hoạ" là nét đẹp truyền thống của thơ ca cổ Thế Lữ đã kế thừa tiếp nối việc xây dựng chất hoạ trong thơ đạt đến mức tuyệt diệu. Từ bài thơ Nhớ rừng đến Cây đàn muôn điệu, Tiếng sáo Thiên thai và sau tuyển thành tập Mấy vần thơ - Thế Lữ là người đầu tiên có sự sáng tạo hết sức đặc sắc trong việc xây dựng hình ảnh thơ, góp phần làm nên khúc ca khải hoàn cho phong trào thơ mới.

2.2.2.4. Tài hoạ trong nghệ thuật diễn tả âm thanh

Cùng với thế giới thiên nhiên và con người, thơ Thế Lữ còn có một thế giới nghệ thuật đầy hấp dẫn. Bên cạnh việc xây dựng những hình ảnh đặc sắc trong thơ, Thế Lữ còn tài ba với nghệ thuật diễn tả âm thanh trong thế giới thơ ca của mình, đặc biệt là khả năng diễn tả tiếng đàn, tiếng sáo.

Đọc thơ Thế Lữ bên cạnh hình ảnh thơ đặc sắc ta thấy âm thanh vang lên rộn ràng, ríu rít lúc bổng lúc trầm, thánh thót ngân nga ở mọi nơi mọi lúc. Theo nghiên cứu của T.S Phạm Đình Ân: "Trong tập thơ có 48 bài thì 41 bài nói đến âm thanh, chiếm tỉ lệ 87%. Chỉ có 7 bài không có âm thanh hoặc âm thanh ẩn, đó là: Yêu, Nhan sắc, Bên sông đưa khách, Tự trào, Mộng ảnh, Nàng thơ lạnh, Sáng" [83].

Như vậy, biện pháp hữu hoà âm thanh là nét chủ đạo trong thế giới thơ Thế Lữ, điển hình là hai bài Tiếng sáo thiên thai Tiếng gọi bên sông với những câu thơ đầy gợi cảm.

"Khi cao vút tận mây mờ,

Khi gần vắt vẻo bên bờ cây xanh. Êm như lọt tiếng tơ tình,

Đẹp như Ngọc nữ uốn mình trong không"

(Tiếng sáo thiên thai)

- Tiếng hát trong như nước ngọc tuyền Êm như hơi gió thoảng cung tiên

Cao như thông vút, buồn như liễu,. Nước lặng mây ngừng ta đứng yên.

(Tiếng gọi bên sông)

Lê Tràng Kiều đã từng so sánh tiếng đàn, tiếng sáo của Thế Lữ với tiếng đàn của Thuý Kiều dưới tài nghệ miêu tả của Nguyễn Du và đã nhận xét "Cái tài nghệ của Thế Lữ về phương diện này quả không kém Nguyễn Du là mấy (...). Nếu tiếng sáo của Thế Lữ kém phần thâm trầm réo rắt thì nó lại lơ

lửng, vắt vẻo hơn" [87]. Hoàng Như Mai nhận xét tương tự, ông cho rằng Nguyễn Du so sánh âm thanh với âm thanh, còn "Thế Lữ lại diễn tả âm thanh, hình ảnh những vật thể bằng mắt (thị giác) để bằng những cảm giác, cảm xúc tạo ra bởi hình ảnh, ta cảm thụ âm thanh" (Tạp chí Thế giới mới số 120- 1/1995).

Có lẽ ngoài Nguyễn Du và Thế Lữ không ai có thể tả "tiếng" âm thanh hay đến thế. Thật là hai bậc kỳ tài của hai thế hệ.

Nghiên cứu thế giới nghệ thuật âm thanh trong thơ Thế Lữ, T.S Phạm Đình Ân đã chỉ rõ: "Có 3 loại âm thanh thuộc ba khu vực hiện thực. Về nghệ thuật, đó là: Tiếng hát, tiếng ngâm họa, tiếng đàn, tiếng sáo... Về thiên nhiên: tiếng chim, tiếng ve, tiếng dế, tiếng mưa, tiếng sóng. Về cuộc sống hàng ngày: tiếng buồn, tiếng thở dài, tiếng khóc than, tiếng ân hận, tiếng ồn ào, tiếng đùa cười... [84]

Đặc biệt có những bài thơ tần số âm thanh xuất hiện rất cao 19 lần (Hoa thuỷ tiên Bóng mây chiều), 15 lần (Tiếng gọi bên sông; Lựa tiếng đàn, Khúc ca hoài xuân):

"Tiếng ve ran trong bóng cây râm mát Giọng chim khuyên ca ánh sáng mặt trời Gió nồng reo trên hồn sen rào rạt.

Mùa xuân còn hết? Khách đa tình ơi"

(Khúc ca hoài xuân)


"Tiếng địch thổi đâu đây Cớ sao nghe réo dắt?

Lơ lửng cao đưa tận lưng trời xanh ngắt Mây bay, gió quyến mây bay...

Tiếng vi vút như khuyên can, như dìu dặt Như hắt hiu cùng hơi gió heo may"

(Tiếng trúc tuyệt vời)

Tiếng là vô hình thế nhưng Thế Lữ làm cho nó trở nên có hình bóng, Thế Lữ làm cho tiếng sáo trở nên có thần thái, có hồn y như con người vậy. Quả đúng như lời Hoài Thanh nhận xét Thế Lữ là "Người đã khéo tả hình sắc, lại khéo tả âm thanh" (Thi nhân Việt Nam).

Cùng với cách xây dựng hình ảnh đặc sắc và sự tài ba trong nghệ thuật diễn tả âm thanh đã làm nên sự độc đáo và mới mẻ trong thế giới thơ Thế Lữ góp phần đưa phong trào thơ mới đến sự toàn thắng.

2.2.2.5. Nhạc điệu trong thơ Thế Lữ

Thơ cổ điển cũng có tính nhạc, nhưng tính nhạc này có tính cố định theo luật bằng - trắc, theo cách gieo vần... đến Thơ mới, tính nhạc đã có sự biến hoá đa dạng mang dấu ấn cá nhân. Thế Lữ đã đưa tính nhạc vào trong thơ thật tế nhị. Tính nhạc đó thể hiện điệu tâm hồn riêng của nhà thơ trước thực tại. Điều đó đã tạo cho thi nhân có một phong cách riêng.

Trong phong trào Thơ mới, khá nhiều nhà thơ quan tâm tạo tính nhạc trong thơ. Nếu trong Tiếng thu của Lưu Trọng Lư có sự kết hợp tài tình của âm thanh, hình ảnh tạo nên một âm điệu trong trẻo, êm dịu và mở ra một nền nhạc thật trong sáng:

"Em không nghe mùa thu Lá thu rơi xào xạc

Con nai vàng ngơ ngác Đạp lên lá vàng rơi"

Thơ Xuân Diệu miêu tả âm thanh bằng cảm giác âm nhạc bên trong:

"Thu lạnh càng thêm nguyệt tỏ lời Đàn ghê như nước lạnh trời ơi Long lanh tiếng sáo vang vang hận

Trăng nhớ Tầm Dương nhạc nhớ người"

(Nguyệt Cầm)

..... Xem trang tiếp theo?
⇦ Trang trước - Trang tiếp theo ⇨

Ngày đăng: 15/05/2022