Phân Cấp Nhiệm Vụ Chi Và Quyền Tự Chủ Của Chính Quyền Địa Phương

Quy định này đã giúp khắc phục tính không ổn định của hệ thống ngân sách trước đó. Sự bất ổn định trước khi có Luật ngân sách năm 1996 là một trong những lý do khiến sự quản lý ngân sách không hiệu quả và chính quyền địa phương luôn phải dựa vào ngân sách trung ương cho hầu hết các chi tiêu của họ. Cơ chế của sự phân công nguồn thu và nhiệm vụ chi giữa ngân sách trung ương với ngân sách cấp tỉnh, và ngân sách cấp tỉnh với các cấp ngân sách còn lại đã cơ bản được điều chỉnh so với thời kỳ trước khi Luật NSNN năm 1996 ra đời.

Luật NSNN sửa đổi năm 2002:


Luật ngân sách năm 1996 đã được Quốc hội sửa đổi bổ sung vào tháng 5 năm 1998 và có hiệu lực từ 1/1/1999. Nguyên nhân chính phải sửa đổi chủ yếu là do hai Luật thuế giá trị gia tăng (VAT) và Luật thuế thu nhập doanh nghiệp (TNDN). Theo đó, số lượng nguồn thu mà ngân sách trung ương hưởng 100% sẽ được giảm bớt, đồng thời điều chỉnh các nguồn thu và nhiệm vụ chi của ngân sách địa phương. Số thu từ thuế sử dụng đất nông nghiệp và thuế tài nguyên (trừ dầu thô) được giữ lại 100% cho địa phương. Trước đây, những nguồn thu này được phân chia giữa trung ương và địa phương. Ngoài ra, Luật quy định rõ hơn sự phân định nguồn thu và nhiệm vụ chi được giao cho chính quyền địa phương, đặc biệt là ngân sách cấp quận và chính quyền đô thị (bao gồm cả nguồn thu phân chia và không phân chia). Sự sửa đổi này đã hỗ trợ và khuyến khích các địa phương khai thác tài nguyên có sẵn tại địa phương. Ngoài ra, ngân sách địa phương cũng được phân chia từ thuế tiêu thụ đặc biệt đối với hàng hoá trong nước, các dịch vụ như massage, rượu, karaoke, kinh doanh golf, sòng bài và trò chơi máy Jackpot. Những nguồn thu này trước đây hoàn toàn thuộc ngân sách trung ương.

Luật NSNN năm 2002 đã được cải thiện đáng kể về phân cấp tài khóa và có đóng góp quan trọng vào sự tăng trưởng kinh tế của đất nước. Nghĩa là, việc quản lý NSNN đã được tiêu chuẩn hoá và có hiệu quả hơn. Trách nhiệm và quyền hạn của các cơ quan khác nhau của chính phủ trong việc quản lý và thực hiện trong hệ thống NSNN, đến một mức độ nào đó, đã được xác định rõ ràng, trong khi vị trí tổng thể của ngân sách địa phương và ngân sách trung ương cũng được xác định đầy đủ. Các khoản thu từ thuế, phí và lệ phí vượt quá chi thường xuyên và đáp ứng được nghĩa vụ trả nợ, trong khi mức thâm hụt ngân sách được duy trì ở mức chấp nhận được. Một số quy định chi tiết về tiêu chuẩn và định mức chi tiêu đã được Chính phủ ban hành cùng với cơ chế theo dõi và kiểm soát của hệ thống kho bạc nhà nước. Cơ chế công khai và minh bạch về NSNN cũng đã được ban hành. Điều đó đã góp phần duy trì tính hiệu quả và hiệu lực của việc thực hiện Luật NSNN. Theo Bạch Thị Minh Huyền & Kyohito Hanai (2006), Luật ngân sách sửa đổi và bổ sung năm 2002 đã khắc phục được các hạn chế như:

(1) Tăng trưởng chậm và mức độ trốn và tránh thuế lớn;


(2) Sự chồng chéo về quyền và trách nhiệm giữa Quốc hội, Chính phủ, HĐND tỉnh và UBND trong việc quản lý NSNN;

(3) Sự hạn chế của chính quyền địa phương trong việc lập dự toán và thực hiện NSNN;

(4) Sự không tương xứng giữa quyền và trách nhiệm của chính quyền

địa phương đối với nguồn thu và nhiệm vụ chi.


(5) Chức năng của “cơ chế thưởng”,…


Với việc sửa đổi này, chính quyền địa phương, các cơ quan ở trung ương và các đơn vị sử dụng ngân sách đã được phân cấp và tăng thêm quyền hạn trong quản lý ngân sách.

2.3. Phân cấp nhiệm vụ chi và quyền tự chủ của chính quyền địa phương


2.3.1. Nội dung phân cấp


Điều 21, 24 của Luật NSNN năm 2002 có quy định cụ thể về phân cấp nhiệm vụ chi của NSNN, trong đó:

Nhiệm vụ chi của ngân sách trung ương gồm:


(1) Chi đầu tư phát triển: gồm các khoản chi nhằm đầu tư phát triển kết cấu hạ tầng kinh tế - xã hội; đầu tư và hỗ trợ cho các doanh nghiệp, các tổ chức kinh tế, góp vốn cổ phần, liên doanh vào các doanh nghiệp thuộc các lĩnh vực cần thiết có sự tham gia của Nhà nước theo quy định của pháp luật; chi hỗ trợ tài chính, bổ sung vốn, hỗ trợ và thưởng xuất khẩu cho các doanh nghiệp, tổ chức kinh tế theo quy định của pháp luật; chi đầu tư phát triển trong các chương trình mục tiêu quốc gia, dự án nhà nước do các cơ quan trung ương thực hiện; chi bổ sung dự trữ nhà nước do trung ương quản lý.

(2) Chi thường xuyên: khoản chi này liên quan đến chi cho con người và chi quản lý cho các hoạt động sự nghiệp văn hoá xã hội, thể dục thể thao, sự nghiệp kinh tế do trung ương quản lý.

(3) Các khoản chi khác được luật hóa (trả lãi, viện trợ, bổ sung quỹ dự trữ, chuyển nguồn,…)

Nhiệm vụ của ngân sách địa phương gồm:


(1) Chi đầu tư phát triển: gồm chi đầu tư xây dựng các công trình kết cấu hạ tầng kinh tế - xã hội không có khả năng thu hồi vốn; đầu tư và hỗ trợ cho các doanh nghiệp, các tổ chức kinh tế, các tổ chức tài chính của Nhà nước do địa phương quản lý.

(2) Chi thường xuyên: chi thường xuyên liên quan đến chi cho con người và chi quản lý cho các hoạt động sự nghiệp văn hoá xã hội, thể dục thể thao, sự nghiệp kinh tế do địa phương quản lý.

(3) Các khoản chi khác được luật hóa (trả lãi, viện trợ, bổ sung quỹ dự trữ, chuyển nguồn,…)

Từ những nội dung đề cập trên, ta thấy với mức độ phân cấp nhiệm vụ chi giữa trung ương và địa phương theo Luật NSNN năm 1996 bổ sung năm 2002, có các đặc điểm sau:

(1) Về nguyên tắc, các cấp chính quyền địa phương chủ yếu thực hiện các nhiệm vụ gắn với việc cung ứng dịch vụ công trên phạm vi địa phương mình. Tuy nhiên, việc phân cấp nhiệm vụ nêu trên trong Luật tổ chức và hoạt động của HĐND và UBND các cấp chưa phản ánh rõ điều này. Nghĩa là thiếu sự gắn kết các bộ luật với nhau trong xác lập phân quyền. Phân cấp hiện tại có đặc điểm là, cùng một nhiệm vụ nhưng được quy định ở cả trung ương và địa phương. Theo luật này, địa phương phải thực hiện hầu hết các nhiệm vụ chi giống như trung ương, nhưng chỉ khác biệt ở chỗ “do địa phương quản lý” (Lê Chi Mai, 2006). Ranh giới mờ đó dẫn đến sự trùng lắp, vừa tạo ra những khoảng trống không ai chịu trách nhiệm. Đồng thời, nhiệm vụ của mỗi cấp phải tương đồng với nhiệm vụ chi ngân sách cấp đó, song điều này không được thể hiện rõ ràng trong Luật NSNN. Sự phân cấp này hàm ý là các cấp chính quyền cùng chia sẻ trách nhiệm trong cung cấp dịch vụ công, chứ không dựa vào nền tảng tối ưu là cung cấp hàng hoá công.


Bảng 2.1: Tóm tắt nội dung phân cấp nhiệm vụ chi


Nhiệm vụ chi

Chính quyền trung ương

Chính quyền địa phương

Y tế

Các dịch vụ do Trung ương quản lý

Các dịch vụ do địa phương quản lý

Giáo dục

Các dịch vụ do Trung ương quản lý (trên đại học và đa số các trường đại học), các chương trình quốc gia.

Các dịch vụ do địa phương quản lý

Hoạt động kinh tế

Các dịch vụ kinh tế do trung

ương quản lý

Các dịch vụ do cấp tỉnh quản lý

Văn hoá thể thao

Các hoạt động cấp trung

ương

Các chương trình quốc gia

Các hoạt động mang tính chất địa phương, hỗ trợ cá nhân.

Xã hội

Các chương trình quốc gia An sinh xã hội

Các hoạt động do địa phương quản lý

Quốc phòng, an ninh

Quốc phòng, an ninh

Nghĩa vụ quân sự

Các hoạt động quốc phòng, an ninh khác

Tổ chức chính trị

Các cơ quan trung ương của Nhà nước, Đảng và các tổ chức chính trị - xã hội khác

Các cơ quan của địa phương

Trợ giá

Các chương trình trung ương

Các loại trợ cấp theo chính sách quốc gia

Trả nợ

Trả các khoản nợ của Chính phủ

Trả các khoản nợ của địa phương

Chi tiêu khác

Theo luật định

Theo luật định

Đầu tư phát triển

Các chương trình về kết cấu hạ tầng cấp trung ương

Đầu tư và hỗ trợ doanh nghiệp

Các chương trình đầu tư và phát triển quốc gia

Các công trình hạ tầng cơ sở cơ bản

Hỗ trợ doanh nghiệp theo luật định

Trợ cấp

Trợ cấp cho chính quyền địa phương

Trợ cấp theo luật định

Có thể bạn quan tâm!

Xem toàn bộ 215 trang tài liệu này.

(2) Phải thừa nhận rằng, từ khi ban hành Luật ngân sách năm 1996 đến nay, mức độ phân cấp tài khóa ở Việt Nam được mở rộng khá nhanh. Tỉ trọng trong chi của ngân sách địa phương trong tổng chi ngân sách đã tăng lên nhanh chóng, dẫn đến tỉ lệ chi NSĐP so với GDP cũng tăng lên. Hình dưới đây mô tả tỉ lệ chi NSĐP so với GDP trong mối tương quan với chi trung ương so với GDP.

Hình 2.1: Tỉ lệ chi NSĐP so với GDP (%)


Nguồn Tổng cục Thống kê Bộ tài chính 1990 2011 Hình 2 1 cho thấy nếu 1


(Nguồn: Tổng cục Thống kê & Bộ tài chính, 1990 - 2011)


Hình 2.1 cho thấy nếu so với GDP, trong giai đoạn 1990 - 1995 tỉ lệ chi bình quân của chính quyền địa phương chiếm khoảng 16,2%, trong khi tỉ lệ này của chính quyền trung ương chiếm 5,35%. Giai đoạn 1996 - 2000, do ảnh hưởng của khủng hoảng kinh tế khu vực, với chính sách kích cầu của Chính phủ, các khoản chi của trung ương có xu hướng tăng. Giai đoạn 2001-2005, chi của chính quyền địa phương chiếm trung bình 13,88% GDP, còn chi của chính quyền trung ương chiếm 7,5% GDP. Như vậy, chi của chính quyền địa phương có xu hướng tăng trong giai đoạn này, nhất là sau khi có Luật NS năm 2002. Đến giai đoạn 2006 - 2010, chi địa phương có khuynh hướng vận động cùng chiều với chi của trung ương. Tuy nhiên, từ năm 2009 đến nay chi của chính quyền địa phương so với GDP có xu hướng tăng lên, còn chi của

trung ương có xu hướng giảm xuống, điều đó thể hiện việc phân cấp nhiệm vụ chi, đặc biệt là chi đầu tư phát triển cho địa phương đã có chiều hướng tăng.

2.3.2. Quyền tự chủ chi ngân sách của chính quyền địa phương


Luật NSNN năm 1996 và 2002 đã nhất quán với nguyên tắc lý thuyết trong nhiệm vụ chi. Nhiệm vụ được giao ở các cấp chính quyền tương xứng với vị trí địa lý được lợi (Lê Chi Mai, 2006).

(1) Phân cấp chi thường xuyên


Chi thường xuyên là nhóm chi phát sinh thường xuyên, cần thiết cho hoạt động hàng ngày của các đơn vị thuộc khu vực công. Chi thường xuyên của địa phương bao gồm các khoản chi lương, chi nghiệp vụ, chi quản lý cho các lĩnh vực sự nghiệp kinh tế, giáo dục, y tế, văn hoá xã hội, an ninh quốc phòng, bảo hiểm xã hội, trợ cấp,…

Thông thường nguồn lực tài chính để tài trợ cho chi thường xuyên của địa phương được lấy từ nguồn thu địa phương được hưởng 100%, thu từ nguồn phân chia theo tỷ lệ điều tiết và một phần bổ sung cân đối hoặc bổ sung có mục tiêu từ Trung ương. Do nguồn thu từ địa phương còn hạn hẹp nên nhiều địa phương phải trông chờ vào số bổ sung của ngân sách cấp trên để có thể cân đối ngân sách cấp mình, kể cả cân đối chi thường xuyên.

Bảng 2.2: Tỉ lệ các tỉnh có nguồn thu điều tiết về trung ương giai đoạn ổn định 2004-2006 và 2007 - 2010 và dự toán 2011-2015

(Đơn vị:%)


STT

Tỉnh

Tỉ lệ phân

chia giai đoạn 2004 - 2006

Tỉ lệ phân

chia giai đoạn 2007 - 2010

Tỉ lệ phân

chia giai đoạn 2011 - 2015

1

Hà Nội

32

31

42

2

Quảng Ninh

98

76

70


3

Hải Phòng

95

90

88

4

Vĩnh Phúc

86

67

60

5

Bắc Ninh

100

100

93

6

Đà Nẵng

95

90

85

7

Khánh Hòa

52

53

77

8

TP. Hồ Chí Minh

29

26

23

9

Đồng Nai

49

45

51

10

Bình Dương

44

40

51

11

Bà Rịa – Vũng Tàu

42

46

44

12

Long An

99

100


13

Tiền Giang

99

100


14

Vĩnh Long

99

100


15

Cần Thơ

95

96

91

(Nguồn: Tổng Cục Thống kê)


Bảng 2.2 cho thấy dự toán đến năm 2015 được kỳ vọng sẽ có 15 tỉnh tự chủ được ngân sách, còn lại hầu hết các địa phương đều phải trông chờ từ việc bổ sung của ngân sách trung ương. Điều này cho thấy rõ khả năng thu của địa phương hiện nay hầu như không bù đắp được các khoản chi và nhiều địa phương phải trông chờ vào số bổ sung từ ngân sách trung ương.

Luật NSNN năm 1996 quy định khi cấp trên giao nhiệm vụ chi của mình cho cấp dưới thực hiện thì phải chuyển nguồn kinh phí cho cấp dưới để thực hiện nhiệm vụ này. Trên thực tế, vẫn có tình trạng cấp trên giao thêm nhiệm vụ chi cho cấp dưới nhưng không cấp kinh phí bổ sung, điều này đã dẫn đến việc cấp trên dồn nhiệm vụ cho cấp dưới. Vì vậy, Luật NSNN năm 2002 đã nghiêm cấm chính quyền cấp trên giao nhiệm vụ chi cho chính quyền cấp dưới mà không cấp ngân sách bổ sung. Luật NSNN năm 2002 cũng quy định rõ ràng khi ban hành chính sách mới làm tăng chi phí thì cơ quan ban

..... Xem trang tiếp theo?
⇦ Trang trước - Trang tiếp theo ⇨

Ngày đăng: 09/10/2022