liên kết cho phép khai thác có hiệu quả tiềm năng du lịch, phát triển những sản phẩm du lịch có khả năng bổ trợ tạo nên các sản phẩm du lịch liên vùng hấp dẫn. Việc liên kết nên được mở rộng tới các địa phương lân cận như: Thái Nguyên, Tuyên Quang và các tỉnh, thành phố trong vùng kinh tế trọng điểm Bắc Bộ sẽ giúp cho du lịch Vĩnh Phúc đa dạng, tăng năng lực cạnh tranh, tạo được hệ thống sản phẩm du lịch đặc trưng, có sức cạnh tranh cao.
3.2.4.3. Giải pháp về đầu tư phát triển du lịch
- Tập trung đầu tư từ nguồn vốn Ngân sách Nhà nước (cả Trung ương và địa phương) theo hướng đồng bộ, có trọng tâm, trọng điểm làm cơ sở kích thích phát triển du lịch trên địa bàn toàn tỉnh; trước mắt ưu tiên đầu tư phát triển hệ thống kết cấu hạ tầng tại các điểm du lịch mũi nhọn.
- Thực hiện xã hội hóa phát triển du lịch, khuyến khích và tạo mọi điều kiện thuận lợi để các thành phần kinh tế tham gia hoạt động kinh doanh du lịch dưới các hình thức khác nhau; thực hiện xã hội hóa đầu tư, bảo vệ, tôn tạo di tích, thắng cảnh, các lễ hội, hoạt động văn hóa dân gian, các làng nghề phục vụ phát triển du lịch. Tiếp tục hoàn chỉnh cơ chế quản lý đầu tư, tạo môi trường thông thoáng về đầu tư phát triển du lịch, đơn giản hóa các thủ tục hành chính. Tạo sự bình đẳng giữa đầu tư trong nước và nước ngoài, giữa tư nhân với Nhà nước; mở rộng các hình thức thu hút đầu tư cả trong và ngoài nước.
3.2.4.4. Giải pháp về xúc tiến, quảng bá du lịch
- Tuyên truyền, giáo dục nâng cao nhận thức về du lịch. Tạo lập và nâng cao hình ảnh của du lịch Vĩnh Phúc trong cả nước, khu vực và trên thế giới để thu hút khách du lịch và vốn đầu tư.
- Xây dựng hệ thống các trung tâm hướng dẫn và cung cấp thông tin về du lịch Vĩnh Phúc, về tiềm năng và con người Vĩnh Phúc cho khách du lịch. Tăng cường ứng dụng công nghệ thông tin hiện đại, phối hợp với các cơ quan thông tin đại chúng, đặt các văn phòng xúc tiến du lịch tại các thị trường trọng điểm; tranh thủ sự hỗ trợ quốc tế để xúc tiến quảng bá du lịch Vĩnh Phúc.
- Thực hiện các chương trình thông tin tuyên tuyền, quảng bá về những sự kiện diễn ra hàng năm trên địa bàn tỉnh như: triển lãm, hội chợ, văn hóa thể thao, lễ hội truyền thống,...; tổ chức các chiến dịch quảng bá, phát động thị trường theo chuyên đề; tổ chức và tham gia hội chợ, triển lãm, hội nghị, hội thảo du lịch ở trong nước và quốc tế để giới thiệu rộng rãi tiềm năng du lịch của tỉnh, kích thích nhu cầu du lịch trong nước và quốc tế.
3.2.5. Giải pháp nâng cao hiệu lực quản lý Nhà nước về du lịch
- Nâng cao hiệu lực quản lý Nhà nước về du lịch cần được thực hiện với việc thành lập các cơ quan chuyên trách phát triển du lịch tại các địa bàn trọng điểm du lịch như: Tam Đảo, Tây Thiên, Đại Lải.
Có thể bạn quan tâm!
- Các Cấp Phân Vị Và Hệ Thống Chỉ Tiêu Phân Vùng
- Bản Đồ Đánh Giá Tài Nguyên Theo Vùng Cho Phát Triển Du Lịch Vĩnh Phúc
- Bản Đồ Tổ Chức Lãnh Thổ Du Lịch Tỉnh Vĩnh Phúc
- Đánh giá điều kiện tự nhiên cho mục đích phát triển du lịch bền vững tỉnh Vĩnh Phúc - 16
Xem toàn bộ 134 trang tài liệu này.
- Tỉnh cần sớm xây dựng và ban hành các văn bản pháp luật về du lịch như: quy chế quản lý các khu du lịch, quy chế quản lý quy hoạch, quy chế xây dựng các công trình du lịch,... nhằm tạo cơ sở pháp lý thuận lợi để quản lý và khuyến khích phát triển du lịch trên địa bàn tỉnh.
- Tăng cường công tác thống kê du lịch, xây dựng cơ sở dữ liệu du lịch làm cơ sở cho việc hoạch định chiến lược phát triển du lịch của tỉnh.
- Tăng cường phối hợp liên ngành và liên vùng trong việc thực hiện quy hoạch dưới sự chỉ đạo thống nhất của Ủy ban nhân dân tỉnh để giải quyết những vấn đề có liên quan đến quản lý, phát triển du lịch như: đầu tư phát triển, xúc tiến quảng bá du lịch, khai thác và bảo vệ tài nguyên - môi trường.
TIỂU KẾT CHƯƠNG 3
Đánh giá tổng hợp mức độ thuận lợi của tài nguyên du lịch theo từng tiểu vùng trên địa bàn tỉnh Vĩnh Phúc, đồng thời trên cơ sở phân tích quy hoạch phát triển du lịch của tỉnh đã cho phép tác giả xác định được những nội dung sau:
- Đánh giá và phân hạng được mức độ thuận lợi của điều kiện tự nhiên tỉnh Vĩnh Phúc theo các cấp phân hạng: rất thuận lợi, khá thuận lợi, thuận lợi trung bình và kém thuận lợi.
- Xác định được khả năng khai thác loại hình du lịch trọng điểm và các loại hình du lịch kết hợp đối với từng tiểu vùng.
- Xác định được hướng phát triển du lịch theo tiểu vùng, đồng thời xác định được không gian thuận lợi và không gian ưu tiên đầu tư cho phát triển du lịch theo từng tiểu vùng.
- Đề xuất định hướng tổ chức lãnh thổ du lịch tỉnh Vĩnh Phúc theo hệ thống phân vị: điểm, cụm và tuyến du lịch phù hợp với định hướng phát triển du lịch theo các tiểu vùng của tỉnh Vĩnh Phúc.
KẾT LUẬN VÀ KIẾN NGHỊ
1. Kết luận
Từ những phân tích và kết quả đánh giá điều kiện tự nhiên tỉnh Vĩnh Phúc cho mục đích phát triển du lịch bền vững, có thể rút ra một số kết luận sau:
- Đánh giá điều kiện tự nhiên làm sáng tỏ tiềm năng tự nhiên là một hướng tiếp cận đúng đắn, hiệu quả. Trong luận văn đã vận dụng hướng tiếp cận đánh giá điều kiện tự nhiên, tiếp cận theo hướng phân vùng và đánh giá mức độ thuận lợi của tài nguyên phục vụ phát triển du lịch, áp dụng vào địa bàn tỉnh Vĩnh Phúc.
- Trên diện tích lãnh thổ không lớn, Vĩnh Phúc có nguồn tài nguyên du lịch phong phú và đa dạng. Tài nguyên du lịch tự nhiên được hình thành nhờ các điều kiện địa lí và sự phân hóa của tự nhiên, dưới tác động của quy luật phi địa đới đã tạo nên sự đa dạng của địa hình, khí hậu, thảm thực vật, thổ nhưỡng. Bên cạnh đó là các giá trị văn hóa lịch sử của hệ thống tài nguyên du lịch nhân văn có giá trị cao đối với sự phát triển du lịch.
- Hiện trạng hoạt động du lịch của tỉnh Vĩnh Phúc những năm gần đây chưa phát triển tương xứng với tiềm năng; lượng khách thấp, đặc biệt là khách quốc tế; Cơ sở hạ tầng - vật chất kỹ thuật chưa phát triển mạnh, phân bố không đồng đều; Nguồn nhân lực thiếu và tỷ lệ qua đào tạo thấp; Khả năng liên kết du lịch chưa phát huy hết hiệu quả.
- Trên cơ sở phân chia lãnh thổ thành các đơn vị đồng nhất tương đối về mặt thành phần, tính chất và mối quan hệ giữa các nhân tố thành tạo, toàn bộ lãnh thổ tỉnh được chia thành 7 tiểu vùng. Đồng thời, luận văn đã xác định được đặc điểm tài nguyên du lịch của từng tiểu vùng tạo cơ sở khoa học cho việc đánh giá và phân hạng mức độ thuận lợi của điều kiện địa lí và tài nguyên du lịch theo tiểu vùng.
- Luận văn đã đánh giá tài nguyên du lịch theo từng tiểu vùng. Đồng thời kết hợp phân tích Quy hoạch tổng thể phát triển du lịch đến năm 2030 của tỉnh. Trên cơ sở đó đã phân hạng mức độ thuận lợi của điều kiện địa lí và tài nguyên du lịch theo từng tiểu vùng; Xác định hướng phát triển du lịch theo từng tiểu vùng; Xác định không gian phát triển du lịch theo từng tiểu vùng; Đề xuất định hướng tổ chức lãnh thổ du lịch tỉnh Vĩnh Phúc theo hệ thống phân vị: điểm, cụm và tuyến du lịch.
2. Kiến nghị
Để phát triển Vĩnh Phúc thành một tỉnh du lịch như mong muốn, đề tài kiến nghị cần có quy hoạch cụ thể về phát triển du lịch của tỉnh dựa trên những thế mạnh sẵn có như: cảnh quan đẹp, khí hậu mát mẻ phù hợp cho các loại hình du lịch tham quan, nghỉ dưỡng, du lịch sinh thái, du lịch tâm linh.
TÀI LIỆU THAM KHẢO
[1]. Hoàng Minh Ái (2012), Thực trạng và giải pháp nhằm bảo tồn và phát huy một số giá trị văn hóa truyền thống của dân tộc Dao, Cao Lan (Sán Chay) ở Vĩnh Phúc giai đoạn 2010 - 2020, Đề tài nghiên cứu khoa học công nghệ cấp tỉnh, mã số 13/ĐTKHVP-2012, Vĩnh Phúc.
[2]. Ban chấp hành Đảng bộ tỉnh Phú Thọ (2011), Nghị quyết số 09-NQ/TU của Ban chấp hành Đảng bộ tỉnh khóa XVII về phát triển du lịch giai đoạn 2011 - 2015, Phú Thọ.
[3]. Ban chấp hành trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam (2011), Chiến lược phát triển kinh tế - xã hội giai đoạn 2011 - 2020.
[4]. Lê Huy Bá (Chủ biên) (2009), Du lịch sinh thái, NXB Khoa học Kỹ thuật.
[5]. Bộ Văn hoá Thể thao và Du lịch (2002), Chiến lược phát triển du lịch Việt Nam 2001 - 2010.
[6]. Bộ Văn hoá Thể thao và Du lịch (2010), Chiến lược phát triển du lịch Việt Nam đến năm 2020, tầm nhìn đến năm 2030.
[7]. Bộ Văn hóa Thể Thao và Du lịch (1995), Quy hoạch tổng thể phát triển du lịch Việt Nam thời kỳ 1995 - 2010.
[8]. Vũ Tuấn Cảnh (1990), Tổ chức lãnh thổ du lịch Việt Nam, Đề tài nghiên cứu khoa học cấp Nhà nước.
[9]. Cazé.G, Lanquar.R, Raynouard.X (2000), Quy hoạch du lịch, (Đào Đình Bắc dịch), NXB Đại học Quốc gia Hà Nội, Hà Nội.
[10]. Cục Thống kê tỉnh Vĩnh Phúc (2013), Báo cáo tình hình kinh tế - xã hội tỉnh Vĩnh Phúc năm 2013.
[11]. Cục Thống kê tỉnh Vĩnh Phúc (2014), Niên giám thống kê tỉnh Vĩnh Phúc năm 2013.
[12]. Hoàng Xuân Chinh, Trần Anh Dũng (2003), Vĩnh Phúc gốm và nghề gốm truyền thống, Sở Văn hóa Thể thao và Du lịch Vĩnh Phúc.
[13]. Hoàng Xuân Chinh, Bùi Hữu Tiến (2010), Đồng Đậu di tích tiêu biểu thời tiền sơ sử, Sở Văn hóa Thể thao và Du lịch Vĩnh Phúc.
[14]. Đỗ Trọng Dũng (2009), Đánh giá điều kiện tự nhiên để phát triển du lịch sinh thái ở tiểu vùng du lịch miền núi Tây Bắc Việt Nam, Luận án Tiến sĩ Địa lí, Trường Đại học Sư phạm Hà Nội, Hà Nội.
[15]. Phạm Hoàng Hải, Nguyễn Thượng Hùng, Nguyễn Ngọc Khánh (1997), Cơ sở cảnh quan học của việc sử dụng hợp lý tài nguyên thiên nhiên, bảo vệ môi trường lãnh thổ Việt Nam, NXB Giáo dục, Hà Nội.
[16].Trương Quang Hải (2011), "Cấp vùng trong hệ thống các đơn vị tổ chức lãnh thổ phát triển kinh tế - xã hội ở Việt Nam", Cơ sở khoa học cho phát triển vùng trong bối cảnh hội nhập quốc tế của Việt Nam, tr. 30-39.
[17]. Trần Trọng Hanh (2006), "Lý luận và thực tiễn quy hoạch vùng ở Việt Nam",
Tạp chí Quy hoạch Xây dựng, 1 (19).
[18]. Nguyễn Hiền (2011), "Phát triển vùng trong bối cảnh hội nhập quốc tế ở Việt Nam", Cơ sở khoa học cho phát triển vùng trong bối cảnh hội nhập quốc tế của Việt Nam, tr. 40-57.
[19]. Nguyễn Đình Hoè, Vũ Văn Hiếu (2001), Du lịch bền vững, NXB Đại học Quốc gia Hà Nội, Hà Nội.
[20]. Ngô Tất Hổ (2000), Phát triển và quản lý du lịch địa phương, (Trần Đức Thanh, Bùi Thanh Hương biên dịch), NXB Khoa học Bắc Kinh, Trung Quốc.
[21]. Nguyễn Đình Kỳ, Lại Vĩnh Cẩm (2011) Báo cáo chuyên đề về tổng quan phân vùng địa chất địa mạo và đề xuất tiêu chí cho phân vùng sinh thái lâm nghiệp, Trung tâm Nghiên cứu Sinh thái và Môi trường rừng, Hà Nội.
[22]. Robert Lanquar (1993), Kinh tế du lịch, (Phạm Ngọc Uyển, Bùi Ngọc Chưởng biên dịch), NXB Thế giới, Tp Hồ Chí Minh.
[23]. Robert Lanquar, Robert Holler (1992), Marketing du lịch, (Ban tiếng Pháp Nhà xuất bản Thế giới biên dịch), NXB Thế giới, Tp Hồ Chí Minh.
[24]. Lương Chi Lan (2015), Đánh giá điều kiện địa lí và tài nguyên phục vụ tổ chức lãnh thổ du lịch tỉnh Vĩnh Phúc, Luận án Tiến sĩ của TS, ĐH Khoa học Tự nhiên, ĐHQGHN.
[25]. Nguyễn Xuân Lân (2005), Văn hóa ẩm thực Vĩnh Phúc, Sở Văn hóa Thể thao và Du lịch Vĩnh Phúc.
[26]. Vũ Tự Lập (2004), Sự phát triển của khoa học địa lí trong thế kỷ XX, NXB Giáo dục, Hà Nội.
[27]. Lindberg.K, Wood.M.E, Engeldrum.D (1999), Du lịch sinh thái - Hướng dẫn cho các nhà lập kế hoạch và quản lý, Tập 1, Cục Môi trường, Hà Nội.
[28]. Lindberg.K, Wood.M.E, Engeldrum.D (2000), Du lịch sinh thái - Hướng dẫn cho các nhà lập kế hoạch và quản lý, Tập 2, Cục Môi trường, Hà Nội.
[29]. Phạm Trung Lương (2001), Tài nguyên và môi trường du lịch Việt Nam, NXB Giáo dục, Hà Nội.
[30]. Phạm Trung Lương (2002), Cơ sở khoa học và giải pháp phát triển du lịch bền vững ở Việt Nam, Đề tài độc lập cấp Nhà nước.
[31]. Phạm Trung Lương (2002), Du lịch sinh thái - những vấn đề về lý luận và thực tiễn phát triển ở Việt Nam, NXB Giáo dục, Hà Nội.
[32]. Trần Việt Liễn, Ngô Tiền Giang (2011), Báo cáo chuyên đề về tổng quan phân vùng khí hậu và đề xuất tiêu chí phân vùng khí hậu cho sinh thái lâm nghiệp, Trung tâm Nghiên cứu Sinh thái và Môi trường rừng, Hà Nội.
[33]. Đổng Ngọc Minh, Vương Lôi Đình (2001), Kinh tế du lịch và du lịch học,
(Nguyễn Xuân Quý dịch, Cao Tự Thanh hiệu đính), NXB Trẻ, Tp Hồ Chí Minh. [34]. Vũ Tấn Phương, (chủ trì) (2013), Phân vùng sinh thái lâm nghiệp ở Việt Nam,
Dự án UN-REDD Việt Nam.
[35]. Pirojnik.I.I (1985), Cơ sở địa lí du lịch và dịch vụ tham quan, (Trần Đức Thanh dịch), Trường Đại học Khoa học Tự nhiên Hà Nội, Hà Nội.
[36]. Quốc hội nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam (2001), Luật Di sản văn hóa, Số 28/2001/QH10, ngày 29 tháng 6 năm 2001.
[37]. Quốc hội nước Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam (2005), Luật Du lịch, số 44/2005/QH11 ngày 14 tháng 6 năm 2005.
[38]. Sở Tài nguyên và Môi trường tỉnh Vĩnh Phúc (2014), Báo cáo hiện trạng môi trường tỉnh Vĩnh Phúc năm 2013.
[39]. Sở Văn hoá Thể thao và Du lịch tỉnh Tuyên Quang (2014), Báo cáo kết quả hoạt động du lịch các năm 2009, 2010, 2011, 2012, 2013.